Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn

Sunday, July 29, 2018

Jinsei wa surume

人生はスルメ。Jinsei wa surume. = Cuộc đời là con khô mực.

Vì sao lại thế? Biết điều gì là hay trong cuộc đời có lẽ là buồn tẻ của mọi người, hay buồn nhiều hơn vui của mọi người không? Đầu óc mơ mộng, tâm hồn bay bổng, khả năng chém gió. Có lẽ thế. Tôi có khả năng hùng biện, vì khi bói tên đã ghi rõ như thế. Quả là như thế thật. Vì thế mà tôi thành công hay thất bại?


Tôi không thành công mà cũng chẳng thất bại, không giàu cũng chẳng nghèo, không phải cao thủ tình trường cũng chẳng thiếu thốn. Luôn chỉ đứng giữa các ranh giới, để chém gió cho dễ.

Khi bạn có thể chém gió, biết bao nhiêu điều tốt đẹp có thể xảy ra, và bạn thoát khỏi cuộc đời mặc định (default life) đó là thất bại và nhàm chán và sớm muộn gì cũng nếm mùi đau khổ. Những chuyện thất bại, đau khổ của mọi người, thật ra cũng vẫn là thất bại vì không có gì mới, không có sáng tạo, chỉ vì họ thất học, bất tri mà thôi. Chứ nếu đau khổ một cách hoành tráng, thì bạn vẫn được tôn trọng ở mức tối đa, có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt ngay.

Vậy thì, bạn có thể viết được bao nhiêu bài luận về "Jinsei wa surume"?

Điều đó sẽ nói lên đầu óc và tâm hồn của bạn, về con người chính bạn. Vì cuộc đời là con khô mực á? Chẳng có gì phi lý hơn thế. Ngay cả kẻ ngốc IQ dưới 50 cũng hiểu rằng: Có viết cả ngàn bài luận, không, cả thiên kinh vạn quyển về "Cuộc đời là con khô mực" đi chăng nữa, thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Vì thế, cơ bản là mọi người đều khôn và có trí tuệ.

Vì thế mà họ đau khổ trong cuộc đời. Vì họ chỉ tưởng rằng mình có chủ đích về cuộc đời, trong khi họ chẳng có bất kỳ chủ đích gì cả.

Nhân tiện, tôi tình cờ nghe hay đọc ở đâu đó câu "Jinsei wa surume", chẳng có nguồn gốc hay ngữ nghĩa gì rõ ràng, muốn hiểu sao thì hiểu. Thậm chí, không có tính triết lý gì ở đây. Nhưng chính vì nó không có tính triết lý, hay logic, mà nó cứ ám ảnh mãi, trở thành một nỗi ám ảnh. Vì thế, tôi quyết tâm phải tìm ra chân lý xem, vì sao lại thế, vì sao cuộc đời lại là con khô mực?

Nếu bạn tìm kiếm trên mạng trong dấu ngoặc kép thì có 10 kết quả, trong đó có một kết quả ở trang này. Nhưng thế, câu này quả thật là có tồn tại, không phải tôi chế ra để chém gió cho vui. Vì trên mạng viết thì phải logic, nên kết quả rất ít. Và trong thực tế cũng không ai sử dụng mấy, vì không ai "lĩnh hội" được nội dung, hay hàm ý, hay chủ đích của nó.

Thật ra, đơn giản chỉ vì nó vần: Jin-sê oa sư-rư-mê, vần chữ "sê" và chữ "mê". Đọc lên nghe khá vần. Câu này giống với "Tình yêu là bát bún riêu". Câu chuyện về "Tình yêu là bát bún riêu" là thế này:

"Đố ai định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Hai đứa đi vào quán bún riêu
Vừa chan vừa húp thế là yêu"

Tình yêu kiểu này nhạt như nước ốc, chẳng có gì là lãng mạn cả. Nhưng chẳng phải, mọi người cũng đều như thế hay sao? Ngoài chuyện ăn chung bàn, ngủ chung giường, giận hờn vu vơ ra, thì tình yêu chẳng còn gì khác. Lý tưởng về tình yêu cuồng nhiệt hay tình yêu đích thực chỉ là ảo mộng với đa số mọi người.

Người ta viết rất nhiều, quá nhiều về tình yêu, về sự lãng mạn, về cảm xúc mà nó mang lại, nhưng có ai được trải nghiệm đâu. Họ chỉ có "tình yêu là bát bún riêu" mà thôi. Vì tình yêu của ai cũng nhạt như nước ốc, nên rốt cuộc, họ chẳng có gì để nói về tình yêu cả.

Họ không có khả năng chém gió, vì họ không có trải nghiệm, cũng chẳng có đầu óc mơ mộng hay tâm hồn bay bổng. Kiếm được người yêu, thoát ế (tạm thời) có khi đã là phúc phận 3 đời rồi.

Vì thế mà, đơn giản "tình yêu là bát bún riêu" là xong, chốt lại là thế, còn lại chỉ là hư cấu trên phim ảnh.

Jinsei wa surume cũng là như thế. Không, chẳng ai còn gì nói về cuộc đời nữa. Giá mà mọi người hiểu được là cuộc đời chính là trò cờ bạc lớn nhất thì tốt biết mấy. Không ai có chủ đích gì về cuộc đời. Vì thế, dù triết học cổ kim đông tây có luận thiên kinh vạn quyển về cuộc đời cũng khác nào nước đổ lá khoai, ném đá ao bèo? Vì có ai có trải nghiệm gì về cuộc đời đâu.

Vì không nói thêm được gì nữa thì phang ra "Jinsei wa surume" vậy thôi.

Về cuộc đời thì tôi có thể kể ra vanh vách, vì cơ bản ai mà chẳng giống nhau. Chỉ có hai trường hợp là "thành công" và "thất bại".

Mặc định là thất bại. Sinh ra thường thường bậc trung, học hành thường thường bậc trung, ra đời xin được công việc thường thường bậc trung, vì thế mà thất bại. Kiếm người yêu thường thường bậc trung, chia tay khoảng 5 lần/năm trong 3 ~ 5 năm rồi cưới. Muốn thoát khỏi cảnh gò bó và nghèo túng thì khởi sự kinh doanh như ai, sập tiệm sau 5 năm, quay về cầu xin cha mẹ tha thứ cho tội bất hiếu không nghe lời cha mẹ. Từ đó về sau ca bài ca "không ai thương ta hơn cha mẹ, tỉnh lại đi mày", và "gia đình ta là nhất, những thứ khác không quan trọng" tới cuối đời, tuyệt đối không dám làm gì mạo hiểm nữa. Và chuyên tâm phấn đấu trong một công ty với mơ ước về căn nhà riêng, xe hơi đi làm. Sinh con đẻ cái xong thì cần mẫn cày cuốc để trả học phí, nhồi nhét vào đầu con cái "không ai hi sinh cho con hơn cha mẹ" để dễ thao túng về sau (vì thế nào cũng thất bại về kinh tế). Sống những ngày đi làm đằng đẵng mơ về một ngày về hưu vui vẻ điền viên bên đàn gà, khu vườn riêng và những chuyến nghỉ dưỡng tuyệt vời bên gia đình. Đến khi về hưu, vỡ mộng hoàn toàn. Thân tàn ma dại, sức tàn lực kiệt, đàn gà, khu vườn, các chuyến du lịch hóa ra chỉ là ảo mộng. Vì thế, thành người trông trẻ miễn phí, tính cách bỗng biến thành một đứa trẻ lên ba.

Tôi có kể thiếu đoạn nào không nhỉ? Chắc là hôn nhân và gia đình, cũng truân chuyên lắm đấy! ^^ Biết bao nhiêu lời thô lỗ tuôn ra như suối, bao nhiêu bạo hành, những cơn nóng giận vô cớ, nhưng thôi, lời nói cũng chả làm chết ai. Chỉ là, trong gia đình chẳng ai còn tôn trọng ai nữa thôi.

Thế còn "thành công" thì sao?

Vâng, con ngoan trò giỏi, một người nghiêm túc chính hiệu làm chúng ta vô cùng kính phục. Từ khi còn trên ghế nhà trường đã khởi sự kinh doanh, tuy không thành công nhưng tạo được danh tiếng. Ra đời đi làm chọn toàn công ty to vật vã, lương khủng bố thiên hạ. Thêm ngoại ngữ tiếng Anh tuôn ra như gió cấp một, lý lịch du học hoành bánh tráng khiến nhà tuyển dụng thấy mà vãi cả mồ hôi hột. Mua nhà, mua xe, sắm luôn cả cô vợ nghiêng nước nghiêng thành (để trông nhà và đi xe) chỉ là chuyện dễ như lấy đồ trong túi. Lại là người con có hiếu với cha mẹ, tấm gương sáng về tài năng và đạo đức trong cả dòng tộc. Con cái thông minh sáng láng thi đâu đậu đấy. Không còn gì để mà phàn nàn về cuộc đời nữa. Dường như, anh quá may mắn.

Liệu tôi có thấy tủi thân và ghen tị không? Không, chẳng hề. Thế mà dám gọi là cuộc đời à?

Chẳng có chủ đích gì cả. Tất cả những việc anh làm trong một ngày đều không có gì gọi là vui hay ý vị.

Tôi sẽ trầm cảm nếu sống 3 ngày như thế. Chẳng có tí gió nào cả. Vì trong ý niệm về cuộc đời của tôi, phần hay nhất là sa ngã và thất bại. Quyền thất bại mới là tối cao trong cuộc đời. Cuộc đời toàn "thành công" như thế, chỉ là sống giả và không có gì vui cả.

Tới một ngày, anh sẽ tìm thấy được chủ đích thật sự của cuộc đời từ một chất bột màu trắng hay trên chiếu bạc. Mà như thế mới là chuẩn. Vì ít ra, nó cũng hủy hoại anh, nhưng anh vẫn còn vui được một ít. Chứ không như "cuộc đời" của anh, bất kỳ việc gì anh làm cũng chẳng làm anh vui tẹo nào. Anh chỉ có ảo giác là anh vui, vì mọi người vui với việc anh làm, chứ không phải thật sự anh vui.

Suy cho cùng, anh chỉ là "con ngoan trò giỏi".

Dù "thành công" hay "thất bại" thì cuộc đời cũng đều rỗng tuếch, vì thế mà "jinsei wa surume". Chẳng ý nghĩa gì cả, chẳng phải cứ trôi nổi vô định (và vô danh) nhưng một con mực hay sao?
Mark

No comments:

Post a Comment