Tiền nhà để tiết kiệm thì bạn thuê nhà tương đương, nhưng diện tích nhỏ hơn. Việc này đòi hỏi bạn phải vứt bớt đồ cồng kềnh. Nếu bạn đang du học, không nên mua bàn ghế cồng kềnh, vì lúc vứt còn tốn thêm tiền vứt, và chuyển nhà rất mệt, tốn kém. Tôi cũng sẽ chuyển nhà nhỏ hơn khi hết hợp đồng, để tiết kiệm thêm tiền nhà.
Tiền ăn thì tôi cũng chuyết khá nhiều rồi, hóa ra chúng ta ăn uống quá vô độ, thừa thãi, không phải là không tốt, mà là vô bổ, không hấp thụ được. Riêng về tiền ăn thì nên học người Bắc Triều Tiên: Cắt tóc thật ngắn để đỡ tốn dinh dưỡng nuôi tóc.
Tiền ăn là thứ mà bạn có thể thực hiện được ngay, tôi đã tối ưu hóa ăn uống bằng cách ghi chép chi tiêu theo từng mục và đặt GIỚI HẠN TRÊN cho mỗi mục, cũng như giới hạn cho tổng. Mỗi tháng đều nhìn vào đó mà chi tiêu.
Đừng bao giờ trả tiền để người khác uống thứ mà bạn không thích!
Cách tiết kiệm tiền giao tế (socializing, ăn uống với bạn bè)
Dù sao thì tiền nhà, tiền ăn là CHI TIÊU CÁ NHÂN, chỉ bằng ý chí của bản thân là bạn thực hiện được. Mỗi tháng tôi tiết kiệm được chi tiêu cá nhân 3000 ~ 4000k kể từ khi đặt mục tiêu tiết kiệm (và bạn nên nhớ là khi mới đặt mục tiêu, tôi không thấy có khoản nào cắt giảm được cả).Các bạn hoàn toàn có thể tiết kiệm hơn 20 ~ 40% mà không bị suy giảm chất lượng cuộc sống quá nhiều: Vẫn khỏe không bệnh tật, thần sắc không xấu đi, chẳng ai biết bạn đang thắt lưng buộc bụng trừ khi bạn nói ra. Nếu bạn đã ốm yếu và nhợt nhạt sẵn? Tuyệt vời, chẳng ai biết là bạn đã đói cả tuần rồi đâu.
Nhưng cơ bản là bạn không đói, chỉ ăn uống hợp lý. Thậm chí bạn còn ăn ngon hơn, và do đầu óc luôn phải tính toán các con số chi tiêu nên bạn sẽ trở thành nhà kinh tế học sớm, tức là IQ sẽ tăng lên.
GIAO TẾ thì lại khác, chi tiêu này ít phụ thuộc ý chí của bản thân hơn. Người tiết kiệm được thường là người có xu hướng tự kỷ, ít giao tế bên ngoài, ít bạn bè. Tôi ít bạn bè xã giao, thường chỉ có bạn thân, ở xa. Nhưng đã là bạn thân thì trà nước vỉa hè vẫn vui, và sẽ vui hơn là lúc nào cũng trang trọng đi nhà hàng.
Nếu bạn TỪ CHỐI SOCIALIZING quá nhiều lần, mối quan hệ sẽ tệ đi, đúng kiểu xa mặt cách lòng. Nhất là đồng nghiệp rủ mà không đi, còn bị đánh giá không nhiệt tình, ảnh hưởng đến cả công việc nữa. Biết bao nhiêu hậu quả của việc từ chối.
Biết cách từ chối: Từ mà không chối
Socializing thường là thế này: Người rủ đang chán và người được rủ đang chán, cả hai vào nhà hàng đắt đỏ (vì "đô" sẽ tăng lên nhanh thôi), vui vẻ một thời gian, rồi lại nhanh chóng chán như cũ. Chỉ có chủ nhà hàng và tư bản ăn uống, tư bản bất động sản (người cho thuê mặt bằng) là vui hưởng thái bình.
Cả người rủ lẫn người được rủ sẽ cảm nhận được nỗi đau (pain) trong tim, do mất đi một số tiền tương đối. Dù bạn nhà giàu đi nữa, bạn vẫn cảm thấy nhói, vì bạn biết, bạn đang làm giàu cho người giàu hơn bạn.
Từ chối mà không từ chối, dựa trên kiến thức lối sống. Bạn đưa ra đề nghị tốt hơn, rẻ hơn. Tức là bạn cũng phải có kiến thức về ẩm thực, nhà hàng nào ngon, giá cả phải chăng.
Tức là bạn phải có LỐI SỐNG RIÊNG phù hợp với bạn. Có những nhà hàng thực sự đắt đỏ mà chất lượng không tương xứng, giá bất động sản quá cao, vv, tại sao phải tới những chỗ đó?
Cuộc sống luôn có lựa chọn thứ hai, thứ ba, không hề kém cạnh, với chi phí rẻ hơn rất nhiều.
Bạn cũng nên cho mọi người biết là bạn đang trong lối sống tiết kiệm, và đang tiết kiệm như thế nào, như thế việc từ chối của bạn không phải là TỪ CHỐI ĐỐI PHƯƠNG mà là từ chối lối sống sang chảnh (giả tạo) đang thịnh hành.
Hai việc từ chối này là khác hẳn nhau. Như tôi thì tôi vẫn nói tôi là người XHCN chống tư bản, tư hữu, một cách công khai. Nên nếu tôi từ chối đi nhà hàng sang chảnh (lẽ ra trước đây thì tôi đã đi rồi), chẳng ai bị tổn thương cả.
Tức là bạn KHÔNG TỪ CHỐI BẠN BÈ, bạn chỉ từ chối LÀM GIÀU CHO TƯ BẢN, TƯ HỮU mà thôi.
Trước khi đi nhà hàng