Có quá nhiều biến cố xảy ra kể từ khi tôi bắt đầu đi làm, và tôi bị biến đổi thành một con người khác. Thế giới cũ của tôi đã sụp đổ, và tôi phải chịu những nỗi đau khôn xiết, mọi niềm vui như "hóa thành tro trong miệng". Tôi không biết những biến cố này chỉ là ngẫu nhiên (xảy ra cho bất kỳ ai, chả có bất kỳ ý nghĩa gì cả) hay tất yếu (con đường phải đi qua để trưởng thành) nhưng chắc chắn, tôi đã đánh mất trí tuệ và sự hài hước (nếu đã từng có). Đôi khi tôi tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra. Nhưng nếu không viết lại thì mười năm nữa sẽ quên mất, sẽ chẳng còn nhớ gì nữa. Biết đâu, có thể nó lại có thể giúp ích cho ai đó, cũng bị sụp đổ thế giới nội tâm như tôi.
Nhân tiện, bạn có biết vì sao hoa ven đường thường có màu vàng không?
Người anh hùng chết vì Viêm!
Người anh hùng ấy, cưỡi con ngựa cao lớn với ngọn giáo sắt dài trên tay, tay kia cầm ngọn cờ chính nghĩa để hiệu triệu quần hùng cùng đứng lên làm cuộc khởi nghĩa diệt gian trừ bạo, thay đổi càn khôn.
Đúng lúc anh vừa giơ ngọn cờ chính nghĩa lên, thì chứng viêm ruột cấp phát tác, cơn quặn bụng đau đớn khôn xiết khiến anh bủn rủn cả người đánh rơi ngọn cờ chính nghĩa và ngã ngựa.
Anh ôm bụng quằn quại trong cơn đau đớn khôn xiết, và chết trong bãi shit nhầy nhụa của chính mình.
Trong lúc đó, ngọn cờ của anh rơi trúng một căn lều nhỏ trên kênh vừa đủ cho 1 người ngồi với thiết kế đơn sơ với mái lá và tường tre tạm, làm rơi cả mái lẫn tường xuống chỉ còn nền gỗ với 4 cọc cắm trên kênh. Trên đó lại là một người đàn ông chân chính khác, người mà rất có thể khi người anh hùng hiệu triệu quần hùng sẽ cùng nhau rong ruổi sa trường chiến đấu cho chính nghĩa, lúc này vẫn chưa kịp mặc quần lại.
Một cảnh tượng thật bi tráng đến nao lòng!
Tất cả đều vì Viêm mà ra!
Nhân dân đồn đại rằng, mỗi cây hoa vàng ven đường đều là nơi mà những người anh hùng đã từng ngã xuống mà mọc lên. Vì sao hoa lại có màu vàng? Vì đó là màu của ... Khồng! Đừng nghĩ vậy. Đó là màu của vinh quang và chính nghĩa, của sự xả thân cho tự do!
Keyword: U bao hoạt dịch, u nang bao hoạt dịch, hygroma - hội chứng u bao nang hoạt dịch, u bao hoạt dịch khớp cổ tay, túi phế quản trên cổ tay, ヒグローマ
U bao hoạt dịch khớp cổ tay
Mô tả: Cục u nổi lên trên cổ tay, thường là cổ tay phải do dùng chuột máy tính nhiều
Dưới đây là kinh nghiệm tôi đọc được trên mạng (xem chi tiết chia sẻ của mọi người ở phần comment). Tuy nhiên, chưa chắc xoay cổ tay như thế này đã có tác dụng, có lẽ tùy người, bạn nên thử các phương pháp.
Phương pháp của tôi là:
Không dùng tay phải chuyển sang dùng tay trái => Dùng chuột tay trái, đánh răng tay trái
Cố định tay khi chạy xe máy (xem hình)
Quan trọng là hạn chế dùng tay và cố định lại!
Nguyên tắc chữa trị u bao hoạt dịch khớp cổ tay là gì?
Lý do là dùng khớp cổ tay quá nhiều (dùng chuột máy tính, lái xe vv) gây chèn ép, và dịch bên trong nó bị phòi ra khỏi khớp, tạo một bao bên ngoài. Như vậy, bạn không thể gây ÁP LỰC NÉN lên cổ tay nữa. Bạn cũng không thể ấn để cho nó quay trở vào, vì nó là một túi chất lỏng, là một cái màng đã bị giãn ra, bạn chỉ có thể để nó tự động quay lại, bằng cách thả lỏng khớp cổ tay. Tức là nếu bạn kéo giãn khớp cổ tay thì sẽ tốt cho việc dịch chảy ngược trở vào trong khớp, còn nén thì sẽ làm tình hình tệ hơn.
Để làm giảm áp lực lên khớp cổ tay thì chúng ta nên cố định cổ tay lại. Đôi khi xoay cổ tay lại phản tác dụng nhưng chắc tùy người nên vẫn là "có bệnh thì vái tứ phương". Dưới đây là tổng kết kinh nghiệm để làm bị vong lục khi cần.
Mẹo chữa u bao hoạt dịch khớp cổ tay
Trước đây, vì làm việc chân tay nặng nên khớp cổ tay trái tôi bị nổi lên một cục u. Cho đến năm 2009 thì cục u nổi lên to khiến tôi khó co duỗi khớp cổ tay trái theo ý muốn. Đặc biệt khi phải chống tay thì cổ tay rất đau. Và bất tiện hơn nữa là cục u càng ngày càng to, khiến tôi không gập tay lại được và không dám làm việc nặng vì mỗi lần làm gì nặng là cục u lại càng to hơn. Tôi đi khám bác sĩ thì được khuyên là chỉ có cách mổ. Khi đang phân vân chưa quyết định thì tình cờ tôi gặp ông sếp cũ người Hàn Quốc, ông cho biết đã mổ 2 lần rồi nhưng vẫn tái phát. Thế là tôi quyết định không mổ nữa.
Tháng 4.2009, tôi học lớp huấn luyện giáo viên yoga do thầy D. A. người Ấn Độ dạy. Vì trong khóa học có dạy nhiều phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc theo truyền thống Ấn Độ, nên tôi hỏi ông làm sao trị cái cục u này? Thầy bảo tôi chỉ việc nắm chặt bàn tay lại và xoay tròn. Cứ làm như vậy hằng ngày cho đến khi hết hẳn.
Tôi bắt đầu thử xoay bàn tay và kiên trì tập luyện hằng ngày. Đến tháng 11.2010, cục u vẫn còn và khi làm gì nặng tôi phải dùng cái băng khớp tay lại. Nhưng một thời gian sau thấy cục u nhỏ dần và biến mất lúc nào không hay. Bây giờ thì cổ tay trái tôi đã hoàn toàn bình thường.
Làm zoombie công sở thì chắc chắn là chuyện ăn uống, vệ sinh thân thể phải thay đổi: Làm gì có thời gian mà tắm mỗi ngày! Chả có thời gian làm gì cả, kể cả viết blog. Chúng sinh còn khổ đau dài dài đấy. Nhưng chúng ta có thể xoa dịu nỗi đau của chúng sinh, bằng món "súp cà chua siêu ngon tôi nấu", do một người bạn chỉ cho tôi như sau:
Chả cá, cà chua 2 quả to, một ít kim chi. Nấu sôi 15 phút, nêm gia vị. Để một tiếng gần ăn thì bỏ rau ngổ hoặc thì là vào.
Món này ai cũng làm được và không tốn công gì cả. Đây là kết quả của tôi (siêu ngon):
Canh cà chua siêu ngon!
Bạn có thể thay đổi thành phần tùy theo khẩu vị (từ chuyên môn gọi là arrange アレンジ). Ví dụ tôi có thể dùng viên chả cá và tôm, rau thơm thì có thể thay bằng hành lá và ngò rí.
Gia vị để nêm thì bạn có thể dùng bột nêm (cho vào nước từ đầu cho ngọt nước), rồi nêm nếm nước mắm. Tôi dùng hạt nêm dashi từ bột cá của Nhật nhưng nếu bạn không dùng hạt nêm mà chỉ dùng nước mắm chắc cũng được.
Có thể không dùng viên chả cá mà dùng thịt viên dinh dưỡng nấm chẳng hạn (là giò sống trộn nấm và gia vị đã làm thành viên tròn và bán gói đông lạnh). Nếu bạn muốn HEALTHY hơn thì làm như tôi:
Mua nấm hương về ngâm nước cho mềm thái nhỏ. Cho vào giò sống (thịt nạc heo xay nhuyễn) với ít nước nắm để làm gia vị, trộn đều rồi vo thành viên và nấu liền.
Bi kịch phết đấy! Vì phải ăn sáng, áp lực lên dạ dày là rất lớn. Sự thực là lúc nào trong ruột cũng có đồ ăn, sẽ khó mà có thể làm sạch ruột được. Mới đây tôi có đọc cuốn sách nói về nhịn ăn tối trong 7 ngày để làm sạch ruột, nhưng tôi nghĩ chỉ cần ăn tối nhẹ nhàng là được. Ví dụ bạn nấu canh miso hoặc món súp cà chua như trên. Ăn uống ít và ngon là cách giảm cân tốt nhất, chứ không phải là đổ mồ hôi trong phòng tập. Vì tập nặng thì đầu óc lơ mơ, làm sao (giả vờ) làm việc được. Với lại cơ bị đau mà còn ngồi một chỗ, dùng máy tính, tay di chuột quá nhiều thì sẽ sinh ra rất nhiều bệnh về cơ - xương - khớp.
Phương pháp của chúng ta (zoombie công sở) là nhịn ăn hoàn toàn trong 24 - 8 = 16 tiếng. Nếu ăn sáng lúc 6 giờ sáng, ăn trưa lúc 12 giờ trưa - 1 giờ chiều thì sao? Tuyệt vời, nhưng chỉ nếu bạn KHÔNG ĂN TỐI.
Sau bao nhiêu năm không đi làm, nếu đột nhiên chúng ta đi làm thì sẽ thế nào? Liệu chúng ta có thể thích ứng được không? Làm thế nào để đi làm vui thay vì chỉ ổn thôi?
Toàn nhưng câu hỏi không dễ dàng, bởi vì chúng ta thấy nhan nhản những câu như là "Tôi không muốn đi làm" chứ mấy ai nói "Đi làm vui lắm" đâu.
"Đừng quên mục đích ban đầu"
Nhật Bản có câu ngạn ngữ: 初心を忘れずべからず Shoshin wo wasurezu bekakrazu, tức là "Đừng bao giờ quên đi mục đích ban đầu". Không đi làm cũng rất có thể sẽ không vui và chất lượng cuộc sống rất kém. Vấn đề là tôi đam mê làm việc nhưng bị rơi vào tình trạng thiểu nghiệp trong một thời gian dài. Từ đó, sự bất an về tương lai hay tài chính tăng dần, áp lực vô hình dẫn tới những cơn trầm uất xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn. Một ngày có rất nhiều thời gian nhưng thực ra đầu óc không hề được nghỉ ngơi. Vì thế, chất lượng giấc ngủ cũng thấp mặc dù thời gian ngủ nhiều. Chuyện tình cảm cũng trở nên xa vời và mờ mịt. Mọi thứ thực sự rơi vào hỗn loạn. Cần phải có công việc gì đó để làm mỗi ngày. Mặc dù đam mê không thay đổi nhưng thực ra vì đầu óc phải suy nghĩ quá nhiều, nên cũng kiệt sức và không còn muốn làm nữa. Tình trạng trở nên tồi tệ.
Đi làm (công nhân) có thể là giải pháp để giải quyết nhiều vấn đề. Nhưng có điều, đó là một cảnh giới khác. Chúng ta sẽ phải dậy sớm và làm đến tối mịt. Liệu chúng ta có làm được không, nhất là sau khi đã sống tự do thoải mái bao nhiêu năm? Bất kỳ ai làm tự do hay kinh doanh có lẽ hiếm khi duy trì được kỷ luật lâu dài, trừ khi họ đã thực sự già và không còn nhiều ham muốn trong cuộc đời nữa. (Người giàu và già thường chỉ còn đam mê công việc.)
Để có thể làm công nhân, tôi quyết định sẽ dậy sớm, cụ thể là và lúc 6 giờ. Nghĩa là sớm tới 3-4 tiếng so với thường ngày. Mặc dù lúc đó thì cũng chưa xin việc chỗ nào cả, nhưng mục tiêu không phải là đi làm, mà chỉ là dậy sớm thôi. Bởi vì có lẽ thói quen thay đổi thì cuộc đời sẽ thay đổi, và sẽ thích ứng tốt hơn với việc đi làm công nhân. Đừng quên mục đích của mình là THAY ĐỔI, và cái mà chúng ta nên thay đổi đầu tiên, có lẽ là việc mà chúng ta nghĩ là khó khăn nhất. Với tôi thì đó là dậy sớm.
Dậy sớm và chẳng làm gì
Chúng ta có thể ngủ sớm để dậy sớm, nhưng ngủ sớm thực ra là việc khó. Vì thân thể đã quen với việc ngủ muộn rồi. Cách tốt nhất để dậy sớm không phải là ngủ sớm, mà là đặt chuông và ép bản thân dậy sớm. Khi dậy sớm thì tối tự khắc buồn ngủ và đi ngủ sớm. Tôi bắt đầu dậy sớm hơn từng 30 phút một, trong khoảng 2-3 ngày, rồi lại dậy sớm hơn. Cuối cùng tôi đã đạt mục tiêu và còn rơi vào cơn khủng hoảng dậy sớm, đó là có khi dậy lúc trời chưa sáng, vào lúc 4, 5 giờ và chẳng biết làm gì cho hết ngày.
Không sao cả! Cứ dậy sớm và chẳng làm gì. Cái khó không phải là dậy sớm mà sau đó không rơi vào giấc ngủ lại, một trong những điều tuyệt vời trong cuộc đời. Cũng không sao, hãy cố dậy, trừng mắt trong vài phút, rồi ngủ tiếp, thân thể sẽ cần thích ứng với thói quen mới. Rồi từ từ, chúng ta sẽ ngủ sớm và dậy sớm, mà cũng chẳng cần tới kỷ luật nữa.
Nếu đã quyết định giờ dậy, thường chúng ta sẽ dậy trước giờ đó. Hiện nay tôi sẽ đi ngủ trong khoảng 9-10 giờ tối, và dậy lúc 6 rưỡi. Nghĩa là vẫn có thể ngủ nướng. Chỉ là đẩy khoảng thời gian sớm lên một chút mà thôi.
Chất lượng cuộc sống có kém đi không? Thật lòng thì nó vẫn như cũ, vì trước đây, buổi tối cũng chỉ toàn lên mạng linh tinh, cũng không làm gì có ích. Sau 9 giờ tối mà động tới điện thoại hay máy tính thì chất lượng giấc ngủ sẽ trở thành thảm họa. Có lẽ là do thứ gọi là "ánh sáng xanh" của màn hình. Hơn nữa, sau 9 giờ tối thì hiệu suất công việc sẽ rất thấp. Dùng máy tính đêm muộn là thảm họa của giấc ngủ và cuộc sống khi chúng ta bước sang một độ tuổi nào đó.
Cảnh giới đi làm của zoombie công sở
Đây có thể là điều mà người làm tự do (freelancer = "phi làn") cảm thấy sợ hãi nhất. Thực sự, chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi này. Trong cuộc sống mệt mỏi này, công ty, chỗ làm thực chất là gì?
Đó chỉ là chỗ nghỉ chân mà thôi. Một nơi mà bạn chỉ cần tập trung làm việc, không cần suy nghĩ nhiều. Một nơi mà bạn có thể trở thành "zoombie công sở". Điều tồi tệ nhất là gì? Đó là bạn chán quá và tự nghỉ, hoặc là bạn bị đuổi. Cả hai đều giúp bạn trở lại với điều tồi tệ ban đầu: Không biết làm gì với cuộc đời của mình.
"Đừng bao giờ quên mục đích ban đầu", phải khắc cốt ghi tâm câu này. Công ty hay chỗ làm chỉ là chốn dừng chân, không làm chỗ này thì làm chỗ khác. Có biết bao nhiêu chỗ cần tuyển người. Tư bản phải thuê được công nhân thì mới làm giàu được, nên công việc thì đầy, quan trọng là bạn có MUỐN LÀM, có ĐAM MÊ, có PASSION, có やる気 (YARUKI) hay không thôi.
Bạn là người vô sản, đâu cần trung thành với một công ty. Nếu là công ty tốt thì bạn làm lâu dài, nếu không tốt thì bạn làm tạm thời, trước khi tìm chỗ mới. Đấy là TINH THẦN VÔ SẢN CỦA NGƯỜI CÔNG NHÂN CHÂN CHÍNH.
Khi đi làm, chúng ta là zoombie công sở, nghĩa là không chủ trương, không chủ ý, không nhân tính, không ý kiến gì cả, trừ về công việc ra. Chúng ta không có cá tính! Hoàn toàn là mẫu sinh vật mà nhét vào đâu cũng được, vẫn một bộ mặt, một thái độ, hay đúng ra là chẳng tỏ thái độ gì, chỉ cúc cung tận tụy trong công việc là được. Nếu vì thế mà bị đuổi, thì vui vẻ đi xin chỗ khác thôi. Người vô sản thì còn sợ điều gì nữa?
Vì không có nhân tính, không có cá tính, nên trong công việc, chúng ta cũng không biết mình là ai. Chỉ nên tập trung vào công việc mà thôi. Từ đó, mới có thể tiến bộ và thay đổi số phận.
Cũng như xin việc đi làm, quan trọng không hẳn là cố sống cố chết xin việc, mà có thể chỉ là dậy sớm hơn một tí mỗi ngày để thích ứng với việc đi làm là được. Trong công việc, chúng ta cũng không cần thể hiện nhân phẩm, cá tính, vv làm gì cho mất thời gian, cũng chả cần quan tâm thăng tiến, mà cứ tập trung làm việc để tiến bộ, là đã tốt lắm rồi. Đấy thực ra là con đường dễ dàng và an toàn nhất đối với người đi làm.
Zoombie công sở là một cảnh giới hoàn toàn mới. Nó mang tới cho chúng ta một cảnh giới thứ hai, để thoát khỏi "cảnh giới thứ nhất", thứ có thể đã suy thoái hoàn toàn.
"Cảnh giới thứ nhất" và cuộc đấu tranh của tôi
Tôi lại phải quay lại "cảnh giới thứ nhất" để "Đừng bao giờ quên mục đích ban đầu". Tôi bị thiểu nghiệp và rơi vào những cơn trầm uất kéo dài. Chuyện tình cảm cũng bắt đầu lung lay và không còn chắc chắn nữa, suốt mấy năm gặp cá cảnh quá nhiều. Tôi nghĩ rằng, mình đã đi tới tận cùng của con đường "phi làn" và ở cuối con đường này, thực sự là một sự TRỐNG KHÔNG, không có gì dành cho tôi ở đó cả. Nỗi hoài nghi bắt đầu trở nên lớn hơn, rằng liệu mình có đi sai đường không. Vấn đề không phải là tiền bạc, vấn đề là: Liệu tôi có đang sống đúng với năng lực của mình không?
Có hai thứ làm chúng ta không hạnh phúc:
Một, ước mơ vượt quá năng lực
Hai, sống dưới năng lực
Tôi không thực sự hạnh phúc và các cơn ác mộng = tiếng nói của tiềm thức xuất hiện dày đặc. Mỗi ngày đi ngủ tôi không chắc mình sẽ mơ thấy cơn ác mộng nào.
Nhưng cũng không hẳn là ác mộng, nó là uẩn ức trong tiềm thức, xuất hiện dưới dạng giấc mơ. Giấc mơ thường xuyên chỉnh là liệu rằng, tôi có nên đi làm ngay từ đầu hay không.
Giấc mơ đó thường có dạng là tôi quay trở lại thời điểm lúc gần cuối quá trình du học, xung quanh hoa nở rực rỡ trên con đường tôi đi giữa khung cảnh tuyết trắng thật lãng mạn, rồi bỗng sự lãng mạn này biến thành sự "lãng xẹt", tuyết trắng kia hóa ra chỉ là giả tạo, nó biến thành thứ chất lỏng màu đen như bùn, hoa cũng biến đâu mất, cả khung cảnh trở nên xám xịt.
Nghĩa là tôi đã có thể đi trên một con đường đẹp, nhưng nó biến thành thảm họa lúc về cuối. Tôi còn bị nỗi day dứt là mình cũng nên đi làm như bạn bè đồng trang lứa nữa. Thật là một cơn khủng hoảng kéo dài và không hề dễ chịu.
Có lẽ, đây đã là cảnh giới cực hạn của "phi làn" rồi. Không thể nào đi tiếp con đường này nữa, vì tiềm thức đã gửi tín hiệu báo cháy qua những giấc mơ.
Vậy về phần Ý THỨC thì nói gì? Nó cố trấn an và vỗ về tôi rằng, tôi đã luôn lựa chọn đúng. Thật tuyệt vời vì có thể sống tự do mỗi ngày, thích ăn vào giờ nào thì ăn, thích ngủ vào giờ nào thì ngủ, thích làm gì thì làm. Cái đám zoombie công sở ngoài kia làm sao hiểu được cảm giác tự do này. Cũng đổi lúc tôi muốn đi làm công nhân và người chạy xe ôm (hai ước mơ lớn nhất đời là được đi làm công nhân và được chạy xe ôm) nhưng tôi cũng không quyết tâm để làm thế, khi nghĩ tới thủ tục phức tạp thì lại trở nên lười biếng. Ý thức nói với tôi rằng, thời cuộc có thể thay đổi, ngành nghề mà tôi làm sẽ có ngày trở nên hưng thịnh, và tôi vừa có thể làm công việc mình đam mê, vừa có thể kiếm bộn tiền ...
Ban ngày thì không tệ lắm, vì ý thức mạnh hơn tiềm thức. Nhưng ban đêm là thảm họa và tôi thấm thía câu "Đêm tối đầy nỗi kinh hãi", mỗi ngày tôi thường thức dậy trong sự mệt mỏi khôn cùng vì những cơn ác mộng.
Tất cả cuối cùng chỉ xoay quanh việc: Đi làm hay không đi làm.
Đã đến lúc phải lựa chọn rồi. Mà lựa chọn thì chỉ có một: Đi làm. Vì tôi đã chờ đợi để ngành nghề mình làm trở nên hưng thịnh mấy năm rồi, cuối cùng nó đi theo một cách khác hẳn: Thiểu nghiệp, đã thế lại còn cạnh tranh nhiều hơn, thu nhập giảm đi trong khi lạm phát tăng lên. Lòng đam mê còn suy giảm đi theo năm tháng và tan nát bởi sự mệt mỏi về tinh thần.
Nghĩa là chỉ còn một lựa chọn là "đi làm và trở thành zoombie công sở", điều mà tôi đã cố gắng trốn tránh suốt hơn mười năm.
Vấn đề là ở độ tuổi này mới bắt đầu đi làm thì có quá muộn hay không thôi. Đó cũng lại là một uẩn ức khác chưa được giải quyết.
Viết CV và đi làm
Đột nhiên tôi lại thấy mình quay trở lại đúng thời điểm mới tốt nghiệp ra trường, giống với trong các giấc mơ. Nghĩa là bắt đầu viết CV để đăng ký đi làm, bỡ ngỡ như mới bước vào đời. CV của cái hồi mới ra trường bước vào đời cũng là loại ... xuất sắc đấy, nhưng không áp dụng được mấy, vì CV lúc mới tốt nghiệp chỉ tập trung vào quá trình học tập, môn học mà chúng ta yêu thích, hay chúng ta đã làm gì trong trường đại học (tất nhiên là ngoài cúp học, ngủ nướng, chơi điện tử vv ra). Nhưng với một người không còn là sinh viên mới tốt nghiệp nữa, CV kiểu học sinh ấy rõ ràng chẳng giúp ích gì, nhưng về kết cấu thì vẫn không thay đổi. Tôi vẫn giữ lại kết cấu cũ, chỉ thay nội dung mới.
Ví dụ, trong phần "Điểm mạnh của bản thân" (hay "PR về bản thân"), tôi vẫn giữ kết cấu là nêu ra 3 điểm mạnh nhất, viết thành tiêu đề. Một trong những tiêu đề là "Tính kiên trì", rồi tôi sẽ diễn giải nó. Tôi cũng lại nêu 3 ví dụ điển hình về tính kiên trì, ví dụ để phục vụ công việc tôi đã xây dựng từ điển chứa 20 ngàn từ trong 3 năm chẳng hạn.
Mọi người đều thích công nhân có "tính kiên trì", hẳn nhiên là như vậy rồi. Chúng ta phải có ví dụ cụ thể chứ không thể chỉ cảm thán "Tôi là người rất kiên trì trong công việc". Một người viết hay và một người viết dở sẽ có kết quả khác nhau, đó là người viết hay thường kiếm việc dễ hơn và kiếm việc tốt hơn. Mà viết hay thì phải là "người thật việc thật". Bạn không thể viết rằng "Tôi là người có tính kiên trì: Tôi ăn đủ 3 bữa mỗi ngày" được.
Bất kỳ ai cũng có thể làm thế! Đấy không hẳn là tính kiên trì, mà chỉ là cơn đói. Vấn đề không phải chúng ta viết thật hay về những vấn đề nhỏ nhặt hay tầm thường, mà là chúng ta hiểu bản thân mình muốn gì, có thể làm tốt việc gì. Điều đó phụ thuộc vào ĐAM MÊ LÀM VIỆC (やる気 YARUKI).
Ví dụ, tôi có thể làm tốt điều gì? Và nên xin việc gì để phát huy khả năng tối đa? Tôi đam mê về ngoại ngữ, và rõ ràng, giỏi ngoại ngữ, nên xin việc liên quan ngoại ngữ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều so với làm công nhân bốc vác.
Tôi cũng đam mê về lập trình, máy tính vì bản thân tôi cũng làm hẳn hệ thống từ điển và công cụ để phục vụ cho công việc.
Nghĩa là tôi cũng có thể làm công việc như công nhân code. Sau khi phân tích về sự đam mê và thế mạnh của bản thân, cũng như quan trọng là về xu thế ngành nghề: Hiện tại ngành công nghệ thông tin đang đi lên, trong khi các ngành khác đang suy giảm, tôi kết luận rằng nếu chuyển hướng thì mình nên chuyển sang ngành công nghệ thông tin, vốn là tôi cũng đã có kinh nghiệm vài năm tự lập trình và có đam mê, nhưng làm sao để phát huy được khả năng ngoại ngữ nữa.
Như thế, làm kỹ sư cầu nối (BrSE) là hợp lý nhất. Trong tâm tâm, tôi biết mình có thể là kỹ sư cầu nối xuất sắc nhưng tôi chỉ sợ đi làm thì sẽ bị gò bó và tệ nhất là trầm cảm.
Chứ ngành này thì lương cao. Nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều về tiền bạc tới mức đấy, tất nhiên lương phải đủ cao vì chi phí sinh hoạt và tình phí cũng khá cao.
Tôi tính mức lương như thế này:
Sinh hoạt phí cơ bản + 30% tăng lên do đi làm
Tình phí 1 tháng
Đầu tư 1 tháng (vì tương lai hưu trí tốt đẹp)
Cộng ba khoản trên lại là ra mức lương mong muốn. Tình cờ thì nó cũng là mức trung bình dưới của BrSE. Vì thuê BrSE thì đương nhiên là không rẻ rồi! Chưa kể tôi có thể làm BrSE xuất sắc nữa. Nhưng tôi chỉ muốn làm một người trung bình thôi, cũng không cần xuất sắc lắm.
Đi làm thì tiền lương là một yếu tố thôi. Quan trọng là môi trường làm việc phải giúp phát huy được năng lực, từ đó mới có thể có thu nhập cao hơn. Ngoài ra còn là 達成感 ("đạt thành cảm" = cảm giác mãn nguyện khi hoàn thành công việc) nữa.
Trong CV, bạn nhất định phải có viết về 達成感 TASSEIKAN ("tát sệ cằm"), bạn cảm thấy hài lòng mãn nguyện khi nào? Đó là khi bạn hoàn thành một công việc khó. Bạn nên viết rõ là việc gì làm bạn cảm thấy "tasseikan", đây là bí kíp để tốn ít công mà vẫn xin được việc.
Điều này tưởng là không quan trọng lắm, nhưng thực ra lại là rất quan trọng. Vì nếu bạn đi làm chỉ vì tiền lương, bạn sẽ chán rất nhanh. Còn nếu bạn đi làm vì cảm giác "mãn nguyễn khi hoàn thành công việc", rõ ràng bạn ở trong một cảnh giới khác.
Đi làm trong một cảnh giới mới
Tôi đi làm không phải vì nhận lương. Vì nếu đi làm để nhận lương, tôi đã làm thế từ đầu. Lúc mới tốt nghiệp, mục tiêu ban đầu là tiết kiếm số tiền [....] một năm, điều này dẫn tới thất bại nhanh chóng, vì mới đi làm thì chẳng tiết kiệm được gì, chỉ tốn thời gian.
Chúng ta nên đi làm vì sự tiến bộ và cảm giác hài lòng khi hoàn thành công việc. Tôi đi làm vì đam mê cống hiến (một phần), nên không làm chỗ này thì làm chỗ khác. Tôi làm zoombie công sở, chứ không nhất định làm nô lệ cho công ty nhất định nào. Bởi vì, tôi là người vô sản!
Nếu đã xác định mình muốn giỏi trong lĩnh vực gì, và quan trọng là mình có thể thực sự giỏi theo thời gian, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi còn chẳng phải rải CV, chỉ nộp một lần duy nhất.
Vấn đề là có MUỐN LÀM, có YARUKI hay không mà thôi. Nếu mục tiêu chỉ là "để giỏi" thì xin việc chỉ là chọn công việc, chọn môi trường để phát huy hết năng lực thôi. Còn việc vào đâu, đấy là việc của HEAD HUNTER, tôi cũng đâu thiếu tiền tới mức phải xin việc ngay. Thực tế thì tôi định dành cả năm để ngắm nghía và xin việc kia.
Nhưng có thể do không quá mặn mà nên mọi việc lại trở nên dễ dàng hơn. Quan trọng chính là LÒNG NHIỆT HUYẾT trở thành một người công nhân xuất sắc trong CV của bạn.
CV không đơn giản là để xin việc. Đó là BẢN THIẾT KẾ CUỘC ĐỜI TRONG 5-10 NĂM TỚI của bạn. Tất nhiên là chúng ta chắc gì đã đi làm tới 5 năm, có khi chỉ 2-3 năm thôi, nhưng bản thiết kết vẫn phải tốt thì mới kiếm được chỗ tốt. Nhưng nếu bản thiết kế đã tốt và kiếm được việc tốt, cũng có thể bạn sẽ làm 5-10 năm kia mà, đúng không?
Nếu đó là công việc giúp bạn ổn định tinh thần, cuộc sống, tình cảm, thì tại sao lại không làm tiếp? "Phi làn" là một ảo mộng đẹp, và chúng ta đã đi tới cùng ảo mộng này. Không có gì cho chúng ta ở đó cả. Chúng ta đã đi tới tận cùng con đường, và phát hiện ra một không gian trống rỗng:
Đó là một ảo mộng đẹp, nhưng không có gì dành cho chúng ta ở cuối con đường!
Liệu có phải chúng ta đã sống hoài sống phí bao nhiêu năm tháng không? KHỒNG!
Đó là SỰ GIÁC NGỘ. Còn lâu bọn zoombie công sở chưa bao giờ "phi làn" mới giác ngộ được, vì thế có thể chỉ như đàn chuột chạy đua với nhau. Sau khi tốt nghiệp phi làn, chúng ta đi làm trong một cảnh giới mới, công sở chỉ là chốn nghỉ chân mà thôi. Chúng ta không chạy đua như mọi người, chỉ làm việc vì trách nhiệm và đam mê, vì sự phồn vinh của công ty, vì hạnh phúc của giai cấp lãnh đạo, vì trả tình phí cho người yêu, vì sự thanh tịnh trong tâm hồn mà đã lâu rồi chúng ta chẳng có được, vì chó, vì mèo, thậm chí vì hòa bình thế giới.
Sao cũng được! Nhưng đi làm không vất vả đến thế, thậm chí chúng ta còn chẳng đi làm vì tiền. Vì tiền thì làm thêm cuối tuần là được rồi, đâu thiếu thốn đến mức đấy!
Quan trọng là tiếp tục thực hành LỐI SỐNG TIẾT KIỆM ĐỂ ĐẦU TƯ, đi làm nhận tiền hàng tháng đúng là giúp ích rất lớn cho việc đầu tư của chúng ta.
Cuối cùng, chúng ta cũng có thể TRƯỞNG THÀNH, và thậm chí, là GIÁC NGỘ. Rằng:
人间事常难遂人愿,且看明月又有几回圆。
Việc nhân gian thường khó mà chiều theo ý con người,
Thoáng chốc đã thấy trăng sáng lại mấy lần tròn.
Hay lắm, từ nay chúng ta cũng có thể trở thành người công nhân chân chính, và sống trong một cảnh giới mới của sự giác ngộ. Cũng chưa biết là giác ngộ để làm gì, sẽ dẫn ta đi về đâu.
Nhưng tôi có thể phỏng đoán, rằng nó sẽ dẫn chúng ta đi tới ảo mộng sau cuối đích thực. Đó là một ngày, chúng ta có thể cùng các nghĩa sỹ đứng lên làm cách mạng diệt gian trừ bạo. Đó mới là ước mơ thực sự của chính nhân quân tử. Tiếc thay, ngày ấy có thể còn xa, nên cũng nên làm gì đó để trước là cứu thân, sau là báo quốc. Đến lúc đấy mà còn nghèo đói, thân tàn sức kiệt thì còn làm nên cơm cháo gì!
Nếu chỉ ngồi nhà chém gió và theo đuổi đam mê thì cũng sẽ vui nhưng đôi khi nó không vui nữa và chúng ta quyết định đi làm để cống hiến. Chúng ta lao động vì một xã hội phồn vinh hơn! Và tất nhiên là CẠNH TRANH hơn, vì càng có nhiều người đi làm công nhân (worker), thị trường lao động càng trở nên khốc liệt, và có cạnh tranh nghĩa là hòa bình thế giới còn lâu mới có được. Hãy bán cá giá 100k và hôm sau bên cạnh sẽ bán 90k rồi chúng ta giảm xuống bán 80k. Chủ nghĩa tư bản! Cạnh tranh về giá! Có nhà thành phố à? Sẵn sàng đi làm với mức lương bèo hơn. Công ty vô trách nhiệm vô thời hạn chúng tôi chỉ tuyển các bạn trẻ có nhà thành phố, để trừ thẳng tiền thuê nhà vào tiền lương. Miễn là bạn đủ để ăn cơm hàng cháo chợ sống qua ngày, thì bạn vẫn làm, vì thời đại tư bản này là cạnh tranh, bạn đòi lương cao hơn thì có hàng tấn người có nhà ổ chuột sẵn sàng thay thế bạn.
Thế đấy, đôi khi chúng ta cứ đi làm, viết CV cho hay, đòi mức lương mà mình muốn. Chỉ là bán bằng cấp, học lịch thôi mà! Nếu người ta thấy học lịch bạn đủ cao, người ta sẵn sàng trả bạn mức lương bạn muốn, dù bạn làm cũng chỉ ngang với người khác. Nhưng chẳng phải làm người kinh doanh đi khoe là công ty tôi có tiến sỹ ABC làm thích hơn là khoe công ty tôi toàn cấp ba, chăm chỉ và cầu tiến chứ.
Lao động chỉ là giá trị hơi ảo và chúng ta cứ phải tôn vinh vì thời cuộc nó thế! Giá mà không ai đi làm, thị trường bớt cạnh tranh, thì người đi làm sẽ mua nhà, mua xe, tiêu tiền dư dả và ai cũng hạnh phúc. Còn nhân dân không lao động (không đi làm) cũng có thể chè chén, đánh bài ngày đêm, cũng thật là cuộc sống thi vị.
Nhưng khi đi làm thì chúng ta sẽ bước vào một cảnh giới khác, có thể cũng là chốn nghỉ chân thôi. Vì không đi làm cũng có nhiều điều mệt mỏi, nhất là về tiền bạc, mà cụ thể là TÌNH PHÍ. Tình phí cũng tốn kém lắm đấy.
Năm nay tôi đột nhiên chuyển hướng ... đi làm công, cụ thể là làm công nhân (coder) kiêm xe ôm. Nó giống như một câu chuyện mà chúng ta phải phân tích tâm lý của nhân vật chính, và ở đây là phân tích tâm lý của bản thân. Tình hình nền kinh tế rất xấu và tôi bị giảm thu nhập, dẫn tới thua lỗ. Do đó, có một áp lực lớn phải thay đổi mà không phải thay đổi nhỏ nữa, mà là thay đổi lớn cho 5 tới 10 năm tới. Cần phải có sự thay đổi hướng đi để có thể thích ứng với bối cảnh mới.
Vì thế, sau hơn 10 năm sống tự do thoải mái, tôi quyết định xin việc làm. Việc này có rủi ro không? Rất rủi ro, vì tôi đã luôn sợ hãi TRẦM CẢM trong hơn mười năm qua. Đấy là nỗi sợ lớn nhất ngăn cản tôi thực sự đi làm. Nhưng mọi thứ tệ đi và tôi nghĩ rằng mình cần thay đổi, vì những cơn trầm uất xuất hiện ngày càng nhiều. Bởi vì lĩnh vực dịch thuật mà tôi làm trở nên cạnh tranh hơn và tôi rơi vào tình trạng THIỂU NGHIỆP (thiếu việc làm), trong khi vật giá lại tăng lên không ngừng. "Thiểu nghiệp" thì không hẳn là thất nghiệp nhưng mà thiếu số lượng việc làm cần thiết, vì thế tình hình tài chính trở thành một cơn đau đầu. Có lẽ đây cũng là cơ hội tốt để thay đổi.
Các giấc mơ xấu thường xuyên xuất hiện, thường bắt đầu bằng cảnh tươi đẹp và kết thúc xám ngoét. Đó là tín hiệu rõ ràng rằng có những uẩn ức (xung đột giằng xé) trong tiềm thức. Điều đó cũng chứng tỏ là những căng thẳng vô hình khiến cho giấc ngủ không ngon.
Tôi chợt hiểu ra rằng có lẽ mình đã đi hết một chu kỳ = một chương trong cuộc đời. Vì thế, áp lực phải thay đổi là rất lớn. Nhưng năng lượng đã bị bào mòn đi khá nhiều do trải qua một giai đoạn dài căng thẳng và tiêu tốn nhiều năng lượng. Nhất là môi trường nền kinh tế hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để kinh doanh (việc kinh doanh sẽ ngốn rất nhiều năng lượng!).
Trong lúc đang bế tắc thì tình cờ có người bạn gợi ý đi làm IT Comter. Nếu đã làm IT Comter thì sao không làm hẳn kỹ sư cầu nối (BrSE) vì BrSE lương sẽ tốt hơn và có thể phát huy được cả tiếng Nhật lẫn năng lực về công nghệ thông tin.
Tiếp theo bài trước, tôi muốn tiếp tục chuyết về cách đầu cơ bất động sản để đi lên CNXH bởi vì một thực tế trần trụi là "làm lụng cả đời không bằng tiền lời lô đất", thật đau lòng! Nhưng cũng không phải ai cũng đủ may mắn đến thế, đa số vẫn là mua đất nhưng đất không tăng, bởi vì: “Cố ý trồng hoa hoa không nở, Vô tâm cắm liễu liễu đâm chồi”. Những người mua đất ở quê gần nhà mẹ vì có số tiền quá nhỏ, nên cũng chẳng bõ gửi tiết kiệm, thì thường tăng gấp 10, 20 lần, còn những người cầm tiền đi săn đất, thì chờ mãi mới lên 10 ~ 20%.
Bởi vì sốt đất hay không hoàn toàn là do bơm thổi, đất mua hú họa thì rất khó sốt, trong lúc đó, đất ở xã X, huyện Y sốt ầm ầm, nên chúng ta bán đi để qua đó mua, ăn ngay mấy chục phần trăm! Trong khi đất cũ thì chẳng thấy lên giá, cũng chẳng thấy mua bán gì, may kiếm được người có đức tin (rằng cứ mua đất giá rẻ hốc bà tó là sẽ có lời) để bán lại. Từ đó, chúng ta tin rằng, nơi nào "rục rịch sốt" hay "đã ra tin" thì cứ thể lướt sóng, ăn vài chục phần trăm là chốt được. Cho tới một ngày chúng ta là kẻ ôm bom cuối, bao nhiêu lợi nhuận ra đi theo chú lái tắc xi ... Đó là một câu chuyện dài và buồn.
Vì thế, buôn đất thì vẫn phải mua lô lớn đất nông nghiệp, đất ruộng, giáp mặt đường là tốt nhất nếu không thì mặt hẻm, mặt ngõ, hoặc càng gần đường càng tốt, găm đấy 5 ~ 10 năm, thế nào chẳng sốt. Giá phải thật rẻ, thường là 250 ~ 500 triệu/sào để chúng ta sẽ dễ dàng bán đi 500 ~ 1000 triệu/sào như bài trước đã nói. Nhưng đối với đa số, mua xong một sào đất thì có khi cũng không làm ăn, mua bán gì được nữa, vì hết vốn. Chưa kể lúc cần tiền gấp mà phải bán lúa non không khéo lại lỗ.
Do đó, có cách khác để đầu cơ, là mua cổ phiếu doanh nghiệp bất động sản gom được quỹ đất lớn, gọi tắt là "cổ đất". Chúng ta sẽ tính cổ đất có rẻ hay không bằng cách:
Giá 1 mét vuông đất = (Giá trị vốn hóa của doanh nghiệp) / (Diện tích quỹ đất mà doanh nghiệp đang nắm giữ)
Giá trị vốn hóa là Giá cổ phiếu hiện tại nhân với Tổng số lượng cổ phiếu đang lưu hành. Tất nhiên là quỹ đất các doanh nghiệp sở hữu sẽ khác nhau, ví dụ đất đô thị, nhất là trung tâm đô thị, có thể vài ngàn USD một mét là thường, vậy làm sao có thể so sánh đất vàng đất bạc như thế với đám đất dơ bẩn ở chốn khỉ ho cò gáy ở các địa phương được?
Chú ý là chúng ta KHÔNG QUAN TÂM đến loại đất hay tiềm năng, chỉ quan tâm là nó rẻ thì mua. Việc mua gom đất bùn, đất ao, đất xa xôi v.v. ở đâu thì đó là việc của công ty và ban giám đốc, chúng ta không quan tâm. Miễn nó rẻ thì sẽ mua vào thôi.
Vậy giá nào là rẻ? Giả sử chúng ta muốn mua 1 sào (1000 mét vuông) với giá 500 triệu, và bán do dân văn phòng, người làm công ăn lương với giá 1000 triệu, thì 1 mét vuông sẽ là 500 triệu / 1000 mét vuông = 500 ngàn/mét vuông.
Công ty nào đang sở hữu đất với giá 500k/m2 thì chúng ta mua cổ phiếu của công ty đó.
Người ta có câu "Làm lụng cả đời không bằng tiền lời lô đất". Thực tế khi chúng ta nhìn trong cuộc sống, người giàu hay trung sản đại đa số giàu lên nhờ đất. Ở những nơi đất chật người đông như Hương Cảng, Sing, Ấn vv, giá đất chỉ có tăng chứ không có giảm. Ở China, Hàn Quốc, những thanh niên mới ra trường và mới ra đời tuyệt vọng trong việc mua nhà để lập gia đình.
Chẳng nói đâu xa, ở ta tầng lớp trung sản đa số giàu lên từ việc môi giới và buôn bán đất. Vì thế, nếu bạn muốn tích lũy tài sản để trở thành trung sản, hay đơn giản là không muốn trở thành nạn nhân của bong bóng bất động sản, bạn cũng phải đầu cơ bất động sản.
Nói thẳng ra là đầu cơ đất nền. Vì bạn mua nhà thì thường sẽ phải vay ngân hàng, và phải trả cho họ số tiền tương ứng nửa hay cả căn nhà. Bạn đi làm 10 ~ 20 năm, trả nợ vay để mua 2 căn nhà, nhưng chỉ sở hữu 1, còn 1 là mua cho ngân hàng. Nếu là tôi, có lẽ tôi mua cổ phiếu ngân hàng, để được bạn tặng nhà cho!
Làm sao để đầu cơ đất nền sinh lời?
Bạn có thể mua đất ruộng, đất ở nơi khỉ ho cò gáy vv và đợi nó tăng giá gấp 5~10 lần, nếu bạn đủ may mắn và đợi đủ lâu. Nhưng nếu đất không sốt và giá không tăng vài lần thì sao? Nếu là đất rẻ thì bạn vẫn cứ thể mà bán nó đi như giá lúc mua vào được. Quan trọng là phải mua với giá rất rẻ, tốt nhất là rẻ hơn thị trường để có lời từ khi mua.
Giá đất thường chỉ tăng chứ không giảm. Niềm tin của đa số mọi người là thế, dẫn tới thị trường sẽ vận hành như thế. Tất nhiên là trừ những đất vừa sốt hầm hập do bong bóng đầu cơ và đã bị vỡ bong bóng.
Bài toán là thế này nhé:
Nếu 1 người có 2 tỉ, người đó sẽ làm gì? Họ sẽ cố gắng mua nhà, hay vay thêm một ít để mua nhà, đi làm trả nợ vài năm rồi sống hạnh phúc trong "ngôi nhà mơ ước" của mình.
Nếu 1 người chỉ có 500 triệu, mua nhà là ước mơ quá xa vời. Họ BUỘC PHẢI MUA ĐẤT NỀN.
Nếu 1 người có 1 tỉ, họ sẽ làm gì? Họ bị dao động giữa mua đất nền và mua nhà. Nếu mua nhà họ phải vay thêm 1 tỉ và có lẽ sẽ è lưng đi làm trả nợ trong 10 năm. Nếu mua đất thì họ sẽ tốn tiền thuê nhà, có lẽ trong vài năm, thậm chí 5 năm, vì phải chờ đất tăng giá, mà chu kỳ đất đai thường 5~10 năm, nên có lẽ để nó tăng giá đáng kể, việc chờ đợi 5 năm là chuyện bình thường.
Như thế, họ sẽ tốn tiền thuê nhà trong 5 năm, một khoảng đáng kể. Nhưng tin tôi đi, sẽ chẳng là gì so với vay thêm 1 tỉ từ ngân hàng để mua nhà đâu, vì bạn sẽ phải trả số tiền cuối cùng bằng 2 căn nhà.
Từ đó có thể thấy, chúng ta nên mua đất nền dưới 500 triệu và bán lại với giá từ 500 triệu tới 1 tỷ. Đây chính là phân khúc của chúng ta. Nếu làm khéo, chỉ qua vài lần chúng ta sẽ nhân được 500 triệu lên khoảng 4 lần, có 2 tỉ, đem đi mua nhà, rồi tậu một con trâu (cô vợ/anh chồng) về cùng nhau kéo cày và xây đắp ảo mộng hạnh phúc gia đình. Cũng dư giả ra một khoản để cùng nhau ăn hàng, sống (có vẻ) sang chảnh, cập nhật mạng xã hội thường xuyên, có đâu như ai kia vay tiền mua nhà!!
Nhưng cái khó là đất mà chúng ta định mua thường là "ĐẤT ĐÃ ĐƯỢC THỔI GIÁ", thông qua báo chí, các kênh bán bất động sản do những người môi giới đăng, do công ty bất động sản chào bán vv. Bởi vì họ cũng suy nghĩ như trên, họ mua lô lớn đất ruộng, đất nông nghiệp vv rồi bán lại cho chúng ta với giá ... 1 tỉ. Sau khi ôm xong, chúng ta cứ ôm mãi, vì họ còn bận phân lô bán nền chỗ khác, cũng vẫn với giá ... 1 tỉ.
Thường những người làm công ăn lương đều thế! Chỉ biết thông tin qua báo chí, qua truyền thông về dự án, và là người ôm sau cuối, tức là người ôm bom cảm tử. Cuối cùng, giấc mộng làm giàu từ đất nền biến thành một cơn ác mộng đen tối. Chắc sẽ phức cảm tự ti nhiều lắm!
Hãy nhìn TẤM GƯƠNG TRUNG SẢN!! Bạn nên đầu cơ đất nền ở quê bạn, nơi có cha mẹ cung cấp thông tin, chạy giấy tờ thay cho bạn. Phải là nơi bạn nắm rõ được đất đã bị sốt hay chưa, và có thổ địa (cha mẹ, họ hàng vv) để lúc nào cần chuyển thành tiền thì sẽ bán được. Muốn mua giá tốt thì bạn phải biết giá thị trường ở đó, đất có bị sốt do thổi giá hay không, và dân địa phương là nắm rõ nhất.
Trung sản thường buôn bán đất nền ở quê mình hoặc quê vợ/chồng, nơi họ có thổ địa, thậm chí có mối quan hệ vv, với lợi thế to lớn. Chỉ cần đất ở đấy sốt lên là họ nhanh chóng trở thành trung sản.
Dân văn phòng gà mờ, không về quê thì đầu cơ đất thế nào?