Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn

Thursday, April 30, 2020

Trong đầu cơ, kinh nghiệm và kiến thức không quan trọng

Bạn đã hạnh phúc chưa? Nếu chưa, bạn không thể đầu cơ, vì bạn sẽ kém hạnh phúc hơn, chưa nói tới là sẽ mất tiền. Tôi không quá quan tâm tới hạnh phúc, nhưng nếu không hạnh phúc rất khó có thể sinh lời.

Kinh nghiệm và kiến thức có quan trọng trong đầu tư chứng khoán không?

Và cả đầu cơ vàng, đầu cơ coin số nữa. Nếu bạn có kinh nghiệm, kiến thức, hẳn bạn kiếm được rất nhiều tiền từ thị trường?

Cũng như trong cuộc đời, nếu bạn trải qua rất nhiều trải nghiệm hỉ nộ ái ố, hẳn bạn sẽ hạnh phúc?

Và trong tình trường, bạn càng có nhiều mối tình, càng tan vỡ nhiều, càng kinh nghiệm thì sẽ càng dễ sống trong ảo mộng ái tình?

Tất cả đều không đúng. Trong bài trước tôi đã nói là người ta càng sống, càng già, càng nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm, càng đau thương mất mát biết thứ gì là quan trọng thứ gì không, biết cách buông bỏ và cho đi .... thì càng khó hạnh phúc. Vì đau thương mất mát đã hằn vào trong não bộ và trong tiềm thức, biến người ta thành kẻ yếu đuối biết đồng cảm, thích dựa dẫm và được dựa dẫm vv, đơn giản là đi sai đường, nên càng ngày càng trở nên sợ hãi, nhút nhát, không còn sự mạnh dạn và lòng can đảm nữa.

Như kiểu: Bông lúa chín sẽ cúi đầu. Tưởng đâu nhiều kiến thức, kinh nghiệm thì sẽ trở nên khiêm nhường cơ? Đâu phải, đó là lúc sự tự tin mất hết, đến bản thân còn không tin, thì trở nên vô tích sự, nên cúi đầu đâu dám ngẩng mặt lên?
Thành ngữ Nhật Bản:
Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu - 実るほど頭を垂れる稲穂かな
Vì thế, người già thường không hạnh phúc, chỉ một số ít mà tâm hồn vẫn còn tươi trẻ, mới hạnh phúc được. Bạn nên học những người già kiểu này, còn người già ăn xin, ăn bám, thì học làm quái gì?

Tình trường cũng như vậy, nếu quá thiếu kinh nghiệm thì cũng khó có tình yêu đẹp, nhưng nếu quá nhiều kinh nghiệm đau thương, đi đâu cũng đề phòng, thứ gì cũng nghi ngờ, vì vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, không thể quên đi quá khứ, thì làm sao có thể hạnh phúc trong một ảo mộng ái tình? Vì đơn giản là KHÔNG HIỂU hạnh phúc là gì đó thôi. Không hiểu vì sao mình đau khổ, không hiểu vì sao mình hạnh phúc, không hiểu vì tâm hồn quá nông cạn. Vì cả đời có lẽ đã được đóng khuôn trong khuôn khổ "trở thành người chồng/người vợ tốt", đánh mất đi đại cục, đó là mọi người chỉ muốn sống trong ảo mộng ái tình và cùng nhau đi tới ảo mộng sau cuối đó thôi. Chứ thật ra, hạnh phúc hay không chẳng liên quan gì cả đâu.

Tiền bạc cũng vậy, những tưởng anh có kinh nghiệm 20, 30 năm trong thị trường chứng khoán, anh biết đánh giá doanh nghiệp, anh biết về kinh tế vĩ mô, vv thì anh luôn thắng. Thực ra, anh chỉ trở thành kẻ nhu nhược và hèn yếu, và mỗi khi thị trường sụp đổ ví dụ như họa bóng trắng hiện nay, anh lại mất mát và đau đớn.

Cuối cùng, anh trở thành diễn giả, vì tay nghề và cái duyên của anh đã mất, vì anh trải qua quá nhiều đau đớn trên thị trường, nó đã hằn sâu vào trong não bộ và tiềm thức của anh, biến anh thành con người khác, đánh không dám đánh, thủ không dám thủ.

Làm sao để trở thành người chiến thắng?

Chế độ hưu dưỡng

Cuối cùng bạn đã hạnh phúc chưa?

Tôi đang trong chế độ "hưu dưỡng" (休養, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng) nghĩa là chẳng làm gì cả, chủ yếu là đi chợ, nấu ăn, dọn nhà. Công việc thì chỉ làm ở mức độ không cần cố gắng nhiều. Không có nghĩa là đau khổ hay không hạnh phúc, vì làm việc cá nhân chính là hạnh phúc. "Làm việc cá nhân" tức là làm việc riêng, phân biệt với "lao động cưỡng bức".

Nhìn lại trong cuộc đời, người ta không hạnh phúc vì điều gì? Hôm nay cảm thấy bệnh, mệt, không có hứng làm việc, nhưng vẫn phải đi làm, như thế là "lao động cưỡng bức", thậm chí dù công việc nhàn hạ nhưng vẫn phải có mặt thì đó vẫn là "bó buộc về thời gian", chắc chắn không đem lại cảm giác hạnh phúc.

Tôi nói khá nhiều về "hạnh phúc" ví dụ trong bài trước về Hạnh phúc trầm lặng, tức là cách sống trầm lặng để chống trầm cảm. Chống trầm cảm thành công cũng là hạnh phúc chứ sao!

Một trong những biện pháp tốt để chống trầm cảm là bật chế độ hưu dưỡng, chỉ làm việc vừa phải, vừa sức.

Nhưng nếu đang bị trầm cảm thì làm sao mà hạnh phúc được?

Được. Người trầm cảm cũng có thể hạnh phúc. Dù có nghĩ là tôi còn không ngủ được, người lúc nào cũng mệt bã ra thì làm sao mà hạnh phúc? Thực sự là người trầm cảm vẫn ngủ được, chỉ là ngủ ít và không sâu. Nếu đặt camera quay lại, thì rõ ràng là họ có ngủ được, chứ không phải không như họ "cảm nhận". Cách cảm nhận chưa chắc đã đúng.

Những người có trách nhiệm, có năng lực, được giáo dục tốt thường theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, ôm đồm trách nhiệm quá nhiều, vì thế dễ bị trầm cảm. Vì họ thường quan trọng hóa những điều mà chưa chắc thật sự là quan trọng.

Bạn phải trở nên VÔ TRÁCH NHIỆM với thế giới xung quanh. Mọi người có chân có tay tự lo được, không khiến bạn phải lo nghĩ. Nếu có các mối quan hệ quá độc hại thì nên bỏ hết đi. Bạn có thể sống một mình và bật chế độ hưu dưỡng lên, từ nay cắt đứt các mối quan hệ, một ngày lành tháng tốt nào đó có thể nối lại sau, hoặc chẳng bao giờ nối lại.

Hạnh phúc để làm gì? Vì sao phải hạnh phúc?

Sunday, April 19, 2020

Vì sao nghề ăn xin sẽ biến mất?

Thế giới đang thay đổi. Họa bóng trắng hiện nay chỉ là "giọt nước tràn li". Nhiều nghề sẽ biến mất và nghề mới sẽ xuất hiện. Dù bạn làm công việc chuyên môn, thì cách làm việc (workstyle) của bạn cũng sẽ phải thay đổi. Hãy tưởng tượng, bạn phải biết cách lập trình (ít nhất là bằng Excel và VBA) để có thể xử lý DỮ LIỆU LỚN (BIG DATA), tức không đơn giản là bạn dùng não để xử lý nữa, mà phải lập trình được công cụ để xử lý.

Nếu bạn không thể thay đổi cách làm việc, cuộc sống của bạn sẽ cực kỳ vất vả. Thật may là tôi biết lập trình, do tự học từ thời trẻ, nên tôi yên tâm hơn nhiều.

Nghề ăn xin và các vấn đề

Trong một số xã hội ăn xin trở thành một nghề. Họ dễ dàng đánh vào lòng thương hại của người khác để kiếm tiền. Không ai phân biệt được ăn xin thật (đói thật) và nghề ăn xin tức là ăn xin giả (ăn xin để làm giàu).

Lý do là vì, nếu một người xuất hiện đáng thương hơn, thì có thể có rất nhiều người cho tiền, còn người thật sự cần nhưng nhìn có vẻ không đáng thương, lại chẳng xin được gì.

Từ đó sinh ra những người có tay nghề ăn xin, họ xin được rất nhiều. Ví dụ, họ kiếm được 50 - 100 triệu/tháng (chỉ là ví dụ). Nếu biết họ có thu nhập như thế, thì liệu mọi người có cho họ không? Có lẽ là không. Không ai cho một người giàu hơn mình.

Nếu một người đi thuê nhà cho một người ăn xin ở nhà lầu, rõ ràng điều đó là ngang trái. Hoặc người ăn xin biết vun vén, có tiết kiệm 100 triệu, thì nếu biết điều đó, những người không tiền tiết kiệm cũng sẽ không cho họ.

Sự thật là càng làm việc vất vả, không có tiền tiết kiệm, lại càng hay cho tiền người ăn xin. Bởi vì CHO ĐI LÀ ĐỂ NHẬN LẠI. Khi làm việc vất vả, mà lại không tiết kiệm được, người ta bị PHỨC CẢM TỰ TI CỦA NGƯỜI NGHÈO, đó là vì sao mình chăm thế mà vẫn nghèo, phải chăng do mình không có "đức" vv. Để giảm phức cảm tự ti, cách tốt nhất là bố thí, để nâng cao sự "tự tôn" lên, tức là tôi cho được thì tôi ƯU VIỆT hơn người khác, do đó, cuộc đời là đáng sống.

Việc ăn xin - bố thí mà phân tích tâm lý ra thì không đơn giản chút nào. Tức là người bố thí không vô tư và tốt như họ nghĩ, có thể cũng là tư lợi, nhưng không phải là tư lợi nhưng mọi người thường nghĩ (tức là mưu cầu lợi ích vật chất), mà lại là tư lợi kiểu khác (tư lợi lòng tự tôn, để xóa đi phức cảm tự ti).

Vấn đề gây khó chịu là người ăn xin giả, tức là người giàu đi ăn xin, và người nghèo lại bố thí cho người giàu. Một người làm văn phòng kiếm 500k/ngày cực kỳ vất vả, lại đi bố thí 10 - 20k cho một người chỉ ngồi chơi, kiếm đâu 1000 - 2000k/ngày. Nếu biết rằng người ngồi chơi kia kiếm 30 triệu/tháng, thì đương nhiên cảm giác sẽ là bực tức như kiểu bị chăn dắt, bị lợi dụng.

Vì sao nghề ăn xin sẽ biến mất?

Hạnh phúc trầm lặng

Đi du học là để tương lai tốt hơn (ít ra tiếng Nhật tốt hơn và quốc tế hóa hơn), sang Nhật xác định là để kiếm tiền. Phải xác định là sẽ sống một mình, cô đơn (giữa biển người - nên càng cô đơn hơn). Vậy làm thế nào để sống hạnh phúc trong hoàn cảnh như thế?

Dù bạn là du học sinh hay đi làm ở Nhật, chắc chắn bạn sống trong một cuộc sống quay cuồng giữa học tập - đi làm thêm - học lên cao vv hay tự chăm sóc bản thân - đi làm việc ở công ty vv. Cực kỳ vất vả và cô độc, dù bạn có đau ốm thì cũng tự mình lo lấy, lết ra tiệm thuốc mua thuốc hay đi bệnh viện.

Ai cũng sẽ trải qua cảm giác cô độc một mình giữa bốn bức tường, dù bạn đang có người yêu hay gia đình đi chăng nữa, thì cảm giác cô độc vẫn bủa vây bạn.

Nhưng có một thứ gọi là HẠNH PHÚC TRẦM LẶNG. Đôi khi là một người VN trầm lặng ở Nhật cũng tốt.

Đấy chỉ là rèn luyện. Làm sao bạn hạnh phúc? Thế nào là hạnh phúc? Phải chăng là khi bạn có cuộc sống sung túc ở một xứ nhiệt đới thiên đường với bờ biển cát vàng, hàng dừa xanh và làn gió mát rượi, uống một li cocktail ngon lành?

Không hẳn. Trong hoàn cảnh đấy chưa chắc đã hạnh phúc thật sự. Bởi lẽ:

幸せは気の持ちよう Shiawase wa ki no mochiyou
Hạnh phúc là do cách bạn cảm nhận

Tuy không hẳn luôn là như thế, nhưng biết đâu cuộc sống của bạn hiện tại lại đang hạnh phúc thì sao? Ví dụ nếu bạn đột nhiên bị trầm cảm, thì cuộc sống hơi "quay cuồng và chóng mặt" như thế vẫn tốt chán. Mà trầm cảm thì lại không phân biệt già trẻ, lớn bé, giàu nghèo.

Hạnh phúc trầm lặng = Dọn nhà và chăm sóc bản thân

Friday, April 10, 2020

Rối loạn lưỡng cực vì vàng

Mọi con đường đều đổ về ... vàng. Họa bóng trắng xảy ra (ngẫu nhiên) và thị trường chứng khoán sụp đổ, bất động sản sắp vỡ bong bóng (tất yếu) thì chúng ta phải làm gì?

Mọi người đều sợ hội chứng sợ tiền mặt: Nhỡ ngày mai đổi tiền, hay lạm phát, và tiền mất giá? Nhỡ gửi trong ngân hàng và ngân hàng sụp đổ?

Vì sợ tiền mặt, người ta thường cố gắng "đa dạng hóa" tài sản của mình. Chỉ có người "thậm nghèo" mới không đa dạng hóa tài sản, thay vì thế, họ sẽ đa dạng hóa các khoản nợ, thậm chị đa dạng hóa chủ nợ của họ.

Họa bóng trắng xảy ra khiến thế giới chứng kiến tất cả tài sản đều mất giá trị, kể cả vàng, đừng nói tới chứng khoán hay bất động sản. Coin số là giảm thê thảm nhất, mất tới 30-40% giá trị. Trừ những người cầm tiền mặt, tất cả đều mất tiền.

Nhưng cầm tiền mặt thì lại sợ tiền bị lạm phát, thậm chí siêu lạm phát, nên cũng khó có thể nói là hạnh phúc được. Sớm muộn gì cũng bị rối loạn lưỡng cực (bipolar disorder).

Đầu cơ vàng: Cho anh phát súng tim anh nát / Nhưng anh tin số phận anh còn!

Mất tiền không có nghĩa là nghèo đi

Sunday, April 5, 2020

Vì sao phải "cứu giá" bất động sản và chứng khoán?

Trong bài trước tôi có nói về họa bóng trắng và chứng trầm cảm. Họa bóng trắng xuất hiện và mang tới một mùa đông lạnh lẽo, kéo dài cho thị trường bất động sản và chứng khoán. Trong vài năm tới, bất động sản có thể giảm tới 50% và thanh khoản thấp, còn chứng khoán đã giảm ngay 30% rồi.

Trong bài này, tôi sẽ nói vì sao sẽ phải cứu bất động sản và chứng khoán, và bạn nên đầu tư gì trong thời gian này.

Đây là tôi nói về một số nước nghèo ở Phê Châu thôi nhé. Nếu bạn nào đang sống ở Phê Châu thì tham khảo.

Mùa đông đã tới! Với thị trường chứng khoán và bất động sản.

Vì sao phải "cứu giá" bất động sản?

Bất động sản hiện giá rất cao, mặt bằng kinh doanh thậm chí chiếm 30 ~ 40% doanh thu của người kinh doanh. Vì thế, bọn địa chủ không bao giờ đi kinh doanh (nhà hàng, quán ăn, khách sạn vv) vì làm thế thì phải học nhiều, mà tiền lời chẳng được bao nhiêu, ngồi không cho thuê bất động sản cũng kiếm được rất nhiều tiền, tội gì phải vất vả kinh doanh. Thời gian đấy thì lại mua thêm nhiều bất động sản cho thuê khác là được rồi.

Vì bất động sản bong bóng như vậy, nên nam thanh nữ tú khi đi ăn nhà hàng phải trả giá rất cao cho bất động sản. Trung lương với lối sống sang chảnh cũng là những người góp phần hỗ trợ bong bóng bất động sản nhiệt tình.

Nếu bong bóng vỡ thì sao? Từ khi bóng trắng xuất hiện, nhà hàng không bán được hàng nữa, trả mặt bằng. Không ai dám thuê mặt bằng kinh doanh vì sợ bóng trắng, nên có nhiều mặt bằng phải giảm giá sâu mà vẫn không có người thuê.

Cứ như thế, có thể mặt bằng đấy cũng đang vay tiền ngân hàng và phải trả góp, rất có thể bị ngân hàng phát mãi.

Thực ra, nếu bong bóng bất động sản vỡ, thì giá mặt bằng, giá nhà đều giảm, sẽ tốt cho toàn dân: Người dân được đi ăn nhà hàng, ở khách sạn, hay mua nhà với giá rẻ hơn.

Tức là, bong bóng bất động sản vỡ thì CÓ LỢI CHO NỀN KINH TẾ, giúp bất động sản trở về giá trị thực, phù hợp với túi tiền của người dân.

Còn những người vay nợ ngân hàng và phá sản thì chẳng sao cả, vì đấy chỉ là việc chuyển tài sản từ tay người này sang tay người khác, chứ không ảnh hưởng gì tới nền kinh tế.

Tuy thế, mọi người đều có cảm giác là Anh Bự (Big Brother) sẽ phải cứu giá bất động sản, nhưng không ai biết rõ là vì sao lại thế.

Phải cứu giá bất động sản, vì đấy là cứu giá tư bản.

 Vấn đề không phải là cứu bất động sản, mà là CỨU NGÂN HÀNG.

Vì bong bóng bất động sản hình thành từ nguồn tiền vay: Ngân hàng cho vay xây dự án, ngân hàng cho trung lương vay tiền mua nhà.

Tư bản dùng bất động sản để vay tiền để đầu tư mở rộng kinh doanh.

Vì thế, khi bong bóng bất động sản vỡ, giá bất động sản giảm, nguy cơ không trả được nợ sẽ cao hơn và sẽ hình thành nợ xấu của ngân hàng.

Khi ngân hàng không thu được tiền nợ, họ không trả nợ được cho người gửi tiền. Người gửi tiền thấy vậy trở nên sợ hãi rút tiền hàng loạt, dẫn tới ngân hàng phá sản.

Ngân hàng chính là tư bản. Ngân hàng phá sản thì tư bản mất hết. Vì thế, Big Brother sẽ phải cứu ngân hàng, bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, ví dụ phát hành trái phiếu nợ để đẩy tiền vào, và nó trở thành khoản nợ mà ngân hàng phải trả, hoặc là ngân hàng bán lại nợ xấu cho tổ chức xử lý nợ xấu, đổi lại được một phần tiền để duy trì hoạt động.

Vì sao phải "cứu giá" chứng khoán?

Chứng khoán chỉ là nơi đánh bạc, và giá chứng khoán chẳng liên quan gì tới giá trị hay công việc làm ăn của doanh nghiệp cả.

Tuy nhiên, cũng như bất động sản, tư bản dùng cổ phiếu, phần sở hữu doanh nghiệp đi thể chấp để vay tiền ngân hàng.

Khi giá trị này giảm (giá cổ phiếu chính là định giá) thì tài sản thế chấp mất giá trị, vì thế, ngân hàng phải bán giải chấp để thu hồi vốn.

Cũng như nhà đầu tư nhỏ lẻ vay tiền để dùng đòn bẩy tài chính, nó giống như là "tiếng gọi từ địa ngục" hay gọi là "margin call".

Nếu chứng khoán giảm sâu sẽ hình thành nợ xấu của ngân hàng, và ngân hàng mất tiền, mất thanh khoản, thậm chí phá sản.

Do đó, Big Brother cũng phải cứu cả chứng khoán.

Làm thế nào cứu bất động sản và chứng khoán?

Thursday, April 2, 2020

Họa bóng trắng và bóng tối cuộc đời

"Bóng trắng! Bóng trắng! Chạy đi!"

Mùa đông đã tới. Tất cả mọi người sống trong nỗi sợ hãi và mùa đông tăm tối. Bóng trắng đã xuất hiện và nỗi sợ hãi còn lớn hơn những thảm họa mà bóng trắng có thể reo rắc.

Mùa đông đã tới! Với đầy nỗi kinh hãi.

Và một làn sóng zoombie (thây ma) xuất hiện. Đó là chủ nghĩa tư lợi. Rồi đây, người ta sẽ cắn xé nhau chỉ vì một miếng ăn rất nhỏ.

Tôi đã trượt vào bóng tối của cuộc đời ngay từ đầu. Tôi đã bị trầm cảm. Giờ đây, tôi tắm nắng mỗi ngày, vận động và thể dục nhẹ để có thể tăng chất dẫn truyền thần kinh trong não, gọi là "serotonin". Nếu thiếu chất này, não sẽ như bị phân thành ngàn mảnh, bạn sẽ cảm thấy uất hận mà không rõ nguyên nhân. Cứ như mới có một vụ oanh tạc trong não vậy, bạn đau khổ cùng cực mà chẳng có nguyên nhân. Điều duy nhất còn tốt đẹp là tình người, ai nói thế chắc chắn là kẻ dối trá cùng cực. Điều duy nhất tốt đẹp là bạn có tiền mà thôi.

Dù sao thì tôi cũng không phải lao động, chỉ cần tắm nắng và chờ một "tin lành", là mọi chuyện lại sẽ ngon lành, sẽ lại như những ngày xưa tốt đẹp ngay.

Mọi chuyện xảy ra đều do ý trời, kể cả trầm cảm. Nguyên nhân? Nó cũng như khi bạn làm việc chăm chỉ, tham công tiếc việc mà vẫn phá sản vậy. Có cả ngàn nguyên nhân, và nó có còn quan trọng, VÀO LÚC NÀY, nữa hay không? Vì não đã bị phân làm ngàn mảnh, còn chẳng kết nối được, vì thiếu hoạt chất dẫn truyền thần kinh, giống như một chiếc xe hết xăng, vẫn cố rồ ga vậy. Chẳng còn ý nghĩa gì cả. Điều duy nhất có ý nghĩa, hóa ra là tiền.

Vượt qua trầm cảm