Kinh nghiệm và kiến thức có quan trọng trong đầu tư chứng khoán không?
Và cả đầu cơ vàng, đầu cơ coin số nữa. Nếu bạn có kinh nghiệm, kiến thức, hẳn bạn kiếm được rất nhiều tiền từ thị trường?
Cũng như trong cuộc đời, nếu bạn trải qua rất nhiều trải nghiệm hỉ nộ ái ố, hẳn bạn sẽ hạnh phúc?
Và trong tình trường, bạn càng có nhiều mối tình, càng tan vỡ nhiều, càng kinh nghiệm thì sẽ càng dễ sống trong ảo mộng ái tình?
Tất cả đều không đúng. Trong bài trước tôi đã nói là người ta càng sống, càng già, càng nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm, càng đau thương mất mát biết thứ gì là quan trọng thứ gì không, biết cách buông bỏ và cho đi .... thì càng khó hạnh phúc. Vì đau thương mất mát đã hằn vào trong não bộ và trong tiềm thức, biến người ta thành kẻ yếu đuối biết đồng cảm, thích dựa dẫm và được dựa dẫm vv, đơn giản là đi sai đường, nên càng ngày càng trở nên sợ hãi, nhút nhát, không còn sự mạnh dạn và lòng can đảm nữa.
Như kiểu: Bông lúa chín sẽ cúi đầu. Tưởng đâu nhiều kiến thức, kinh nghiệm thì sẽ trở nên khiêm nhường cơ? Đâu phải, đó là lúc sự tự tin mất hết, đến bản thân còn không tin, thì trở nên vô tích sự, nên cúi đầu đâu dám ngẩng mặt lên?
Thành ngữ Nhật Bản:Vì thế, người già thường không hạnh phúc, chỉ một số ít mà tâm hồn vẫn còn tươi trẻ, mới hạnh phúc được. Bạn nên học những người già kiểu này, còn người già ăn xin, ăn bám, thì học làm quái gì?
Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu - 実るほど頭を垂れる稲穂かな
Tình trường cũng như vậy, nếu quá thiếu kinh nghiệm thì cũng khó có tình yêu đẹp, nhưng nếu quá nhiều kinh nghiệm đau thương, đi đâu cũng đề phòng, thứ gì cũng nghi ngờ, vì vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, không thể quên đi quá khứ, thì làm sao có thể hạnh phúc trong một ảo mộng ái tình? Vì đơn giản là KHÔNG HIỂU hạnh phúc là gì đó thôi. Không hiểu vì sao mình đau khổ, không hiểu vì sao mình hạnh phúc, không hiểu vì tâm hồn quá nông cạn. Vì cả đời có lẽ đã được đóng khuôn trong khuôn khổ "trở thành người chồng/người vợ tốt", đánh mất đi đại cục, đó là mọi người chỉ muốn sống trong ảo mộng ái tình và cùng nhau đi tới ảo mộng sau cuối đó thôi. Chứ thật ra, hạnh phúc hay không chẳng liên quan gì cả đâu.
Tiền bạc cũng vậy, những tưởng anh có kinh nghiệm 20, 30 năm trong thị trường chứng khoán, anh biết đánh giá doanh nghiệp, anh biết về kinh tế vĩ mô, vv thì anh luôn thắng. Thực ra, anh chỉ trở thành kẻ nhu nhược và hèn yếu, và mỗi khi thị trường sụp đổ ví dụ như họa bóng trắng hiện nay, anh lại mất mát và đau đớn.
Cuối cùng, anh trở thành diễn giả, vì tay nghề và cái duyên của anh đã mất, vì anh trải qua quá nhiều đau đớn trên thị trường, nó đã hằn sâu vào trong não bộ và tiềm thức của anh, biến anh thành con người khác, đánh không dám đánh, thủ không dám thủ.