Chúng ta hay nghe "Chi tiêu của người này là thu nhập của người kia", nếu chúng ta không chi tiêu nữa, thì chẳng phải sẽ khủng hoảng kinh tế, và cuối cùng chính chúng ta cũng không có thu nhập nữa đúng không?
Vì thế, CHI TIÊU = ĐẠO ĐỨC.
Câu trả lời của tôi: Đúng và không đúng.
Tôi không chi tiêu vô bổ, bằng mọi giá. Tôi vẫn có thể vào nhà hàng sang, nhưng chỉ để mua trải nghiệm một lần, như kiểu dùng đũa một lần ý. Còn bình thường tôi đi quán bình dân ngon, bổ, rẻ, sạch và nấu ăn ở nhà.
Đúng là vì sao? Vì nếu mọi người đều không chi tiêu, việc kiếm tiền trở nên rất khó khăn. Ai cũng nghèo đi, vì thế, phản ứng của họ là tăng giá lên để còn trả tiền mặt bằng, cuối cùng, họ phá sản. Vì ai cũng nghèo và chi tiêu ít đi, bạn kiếm tiền khó hơn.
Không đúng là vì sao? Vì thực ra, chính phủ in tiền cứu doanh nghiệp thân hữu, và vì thế, chi tiêu công trở thành chủ đạo trong xã hội, nên việc bạn chi tiêu không quan trọng nữa. Rồi từ doanh nghiệp thân hữu này tiền tỏa đi các hướng.
Suy cho cùng, chi tiêu để duy trì nền kinh tế đâu phải nghĩa vụ của bạn? Nếu chính phủ cứu doanh nghiệp bằng mua lại nợ xấu, hãy cứ để họ phát hành trái phiếu, vay tiền, chi tiêu công thật nhiều. Nói theo bọn chuyên gia là "dùng công cụ tài chính" để "điều tiết nền kinh tế".
Những người cực nghèo và sùng bái chính phủ (đại súc sinh), vì họ tin yêu chính phủ "của họ", thì người cứu họ là chính phủ của họ. Không thì cha mẹ họ sẽ cứu họ bằng cách cho họ ăn ở miễn phí. Họ trở thành người vô hình không đóng góp gì cho nền kinh tế thôi, cũng không chết được đâu.
Họ ra ngoài kiếm tiền chẳng qua để nhậu nhẹt, xong hát hò phá làng phá xóm thôi mà. Ngoài ra còn đá gà nữa, chẳng tác dụng gì với nền kinh tế, làm hại cuộc sống của người khác.
Bạn không cần chi tiêu vì những người này.
Ngoài ra, việc chi tiêu không làm bạn giàu lên. Giàu có nằm ở lối sống, cách thức làm việc, năng lực sáng tạo, không nằm ở việc mọi người cùng nhau chi tiêu.
Tôi ví dụ có chị mát xa, anh cắt tóc và chú bán cháo ếch. Mỗi suất ví dụ 50k đi. Mỗi ngày ba người làm dịch vụ cho nhau, kiếm 50k từ nhau. Rồi cùng nhau tăng giá lên 100 triệu, thế là mỗi người lại kiếm được 100 triệu. Mọi người giàu có lên?
Không, vẫn thế! Mặc dù GDP của đất nước này tăng hẳn từ 150k lên 300 triệu cơ đấy!
Vì bản chất mua bán dịch vụ chẳng thay đổi gì cả, chẳng ai giàu lên. Kiểu chi tiêu bạt mạng kiểu Mỹ (không có tiền tiết kiệm) là như vậy. Cuối cùng lại trông chờ vào cứu trợ khi có thảm họa xảy ra.
Nếu bạn không chi tiêu nữa thì sao? Chị mát xa không có việc. Anh cắt tóc không có khách. Chú cháo ếch không bán được hàng. Họ không phải làm việc nữa, rất rảnh rỗi. Vì rảnh rỗi nên họ sẽ sáng tạo ra thứ gì đó để làm. Như thế tốt cho họ và cho mọi người. Hoặc họ có thể về nhà sống bám cha mẹ. Hoặc họ yêu cầu chính phủ của họ trợ cấp cho họ, để họ kiếm việc mới.
Chính phủ có thể in tiền cấp cho họ kia mà. Đấy mới gọi là "chi tiêu của người này là thu nhập của người kia".
Còn chi tiêu của bạn lại là thu nhập của người giàu! Bạn phải đóng thuế, trả tiền cho bất động sản đắt đỏ. Vào nhà hàng thì 50% số tiền bạn phải trả là cho bất động sản rồi. Còn thuế tiêu thụ, phí phục vụ nữa. Trăm lần đắt, ngàn lần đắt! Nấu ăn ở nhà luôn cho rồi.
Khi bạn không chi tiêu
Người giàu không kiếm được tiền của bạn, mô hình kinh doanh của họ bị khủng hoảng. Chính phủ sẽ cứu họ bằng cách in tiền ra cho họ, nếu họ là người quan trọng. Họ có tiền thì họ lại chi tiêu, người khác lại kiếm được tiền từ họ. Tất cả mọi người đều sẽ sống qua ngày và không vui.
Không ảnh hưởng gì tới nền kinh tế cả. Việc của bạn là tiết kiệm và đầu tư, vậy thôi.
Đầu tư là để tránh nếu chính phủ in tiền ra thì tiền tiết kiệm của bạn bị bốc hơi. Bạn mua tài sản mà bạn không phải bán nó đi, và nó không bị mất giá bởi lạm phát.
Nguyên tắc thật đơn giản và dễ hiểu. Đừng bao giờ vì sợ lạm phát mà mua hết thứ này tới thứ kia.
Vì nếu bạn làm thế, bạn không có tiền cho lúc nguy cấp, không có tiền để đầu tư, và sống ngập trong đồ vật và dành tất cả thời gian, tâm trí để quản lý chúng! Đấy không phải cuộc sống thanh thản.
Đối với tôi CHI TIÊU = PHI ĐẠO ĐỨC.
Mark