Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn

Tuesday, May 19, 2020

Tuần này đọc báo cáo tài chính tí!

Trong tuần này tôi lại quay lại thị trường chứng khoán. Đồng thời sẽ đọc báo cáo tài chính (BCTC).  Bạn muốn học nhanh thì phải đầu tư trước, học tập sau, cứ vào thị trường và mua mua bán bán trước cho quen hệ thống đi, còn học hành thì quan trọng gì. Chỉ cần vào với một số tiền không lớn và tác động tới lòng tham hay cảm xúc của bạn là được.

Nếu bạn còn trẻ và đầu tư sớm, bạn sẽ thành gà và mất tiền sớm. Đầu tư thành công không liên quan tới thâm niên trong thị trường lắm đâu, mà quan trọng là CHIÊM NGHIỆM, tức là hiểu rõ thị trường (một phần), hiểu rõ bản thân vv.

Tôi vào thị trường cũng nửa năm rồi, nhưng vẫn như kẻ mù chữ, vì có học hành bài bản gì đâu. Vì thế, tuần này tôi sẽ xóa mù chữ bằng cách đọc báo cáo tài chính một tí. Bởi vì, ra đường mà không trang bị kiến thức thì sẽ chẳng ai tôn trọng bạn, vì không ai tôn trọng một kẻ thất học.

Bạn muốn giỏi tiếng Nhật? Nhanh nhất là qua Nhật du học, sau đó từ từ tích lũy kinh nghiệm và chiêm nghiệm ra phương pháp phù hợp nhất với bản thân.

Làm thế nào để học nhanh?

Chúng ta cứ vào thị trường thực hành trước, xem chart (đồ thị giá) trước, cứ đưa ra dự đoán bừa bãi, hoặc đơn giản là cứ mùa bừa và hi vọng cũng được. Những nỗi đau sẽ trở thành kiến thức về sau. Sau đó thì bổ sung kiến thức một cách từ từ, thông qua việc đọc BCTC và đọc một số tin tức tài chính, cũng như các sách về đầu tư.

Vì sách vở không bao giờ giúp bạn thành công, sách vở chỉ giúp bạn chém gió tốt hơn, nhưng thông qua việc đọc sách, chúng ta có thêm một ít kiến thức hàn lâm, để giúp ĐÁNH GIÁ DOANH NGHIỆP đúng đắn hơn, hay đúng hơn theo số đông.

Tôi dùng phương pháp gọi là ĐẦU CƠ GIÁ TRỊ, tôi chỉ thích đầu cơ, nhưng phải là thứ có giá trị, ví dụ xCoin chẳng hạn. Vì tôi nghĩ nó giá trị, có thể tới ngày phán xét nó mất giá trị, nhưng sắp tới ngày đấy thì lúc đấy tính sau cũng được mà.

Cơ bản là tôi không sở hữu gì cả, không phải tôi mua cổ phiếu, là tôi sở hữu công ty đó. Vị thế của tôi còn kém cả bảo vệ công ty, mặc dù nghe có vẻ oai: Nhà đầu tư và có thể đi dự hội nghị cổ đông?!

Tôi chỉ là rác rưởi trong thị trường với mục tiêu trục lợi rõ ràng, để chống tư bản. Mà chống tư bản thì phải có kiến thức bằng hoặc hơn tư bản, chứ không rất có thể chỉ là chiến sỹ đầu tư lao vào một biển lửa, và cuối cùng trở thành LIỆT SỸ ĐẦU TƯ.

Đừng bao giờ mất trắng khoản đầu tư bằng cách bỏ tiền vào cổ phiếu độc hại, thứ sẽ thành rác rưởi như bản thân cuộc đời.

Nếu bạn bỏ tiền vào CỔ PHIẾU GIÁ TRỊ, một ngày nó sẽ tăng giá, tất nhiên là hơn gửi ngân hàng nhiều (không phải trong năm nay, mà là trong 10 năm tới).

Đợt trước họa bóng trắng tôi đã bỏ tiền bừa bãi vào một đống cổ phiếu rác, phải rất vất vả mới thoát được. Thực ra lại chính nhờ họa bóng trắng và có khi phải mua thêm gấp 10 lần, để thoát hàng. Nếu vẫn giữ tới giờ thì đã khóc luôn rồi.

Khi một thị trường sideway

Khi một thị trường sideway (lình xình đi ngang), rất khó kiếm tiền. Vì thế, cũng phải có vài lựa chọn để đổi qua đổi lại, tránh nhàn rỗi quá mức. Thị trường này sideway thì để nguyên đấy và chuyển sang thị trường khác. Trong chứng trường cũng nên theo dõi một vài mã và nghiên cứu kỹ về hoạt động kinh doanh, BCTC của doanh nghiệp. Không phải lúc nào cũng nên vào mà phải chờ lúc ngon mới vào, giống như con báo đi săn mồi, chỉ vồ một cú mà thôi.

Với lại trong cuộc sống còn biết bao việc phải làm, toàn lao động XHCN như đi chợ, nấu ăn, dọn nhà, giặt giũ. Chúng ta nên lao động XHCN nhiều, vì một tinh thần thư thái và một thân thể khỏe mạnh. Ở trên thị trường và nhìn đồ thị nhiều quá khiến bạn thiếu vitamin D, và sẽ bị trầm cảm.

Với các bạn còn trẻ thì tôi không khuyên đầu tư, vì nó sẽ hủy hoại cuộc đời của bạn. Cứ theo đuổi đam mê thôi.
-mark-

Saturday, May 16, 2020

Thời đại độc thân

Càng ngày người độc thân càng nhiều. Từ kết quả điều tra dân số, rất có thể lãnh đạo và cả tư bản như đang ngồi trên đống lửa, lo cuống cả lên. Vì nếu dân số suy giảm, thì lá bài dân số trẻ, nhiều lao động giá rẻ không còn hấp dẫn nữa, và hơn nữa là cho thấy nguồn tài nguyên cuối cùng là tài nguyên con người cũng sắp cạn kiệt.

Trước đây người ta tưởng đào dầu lên bán là dễ, hóa ra chỉ bán được dầu thô giá rẻ thôi, rồi lại mua dầu tinh giá cao, còn tự lọc dầu thì lỗ liểng xiểng. Những tưởng nguồn tài nguyên con người (lao động giá rẻ) không bao giờ cạn kiệt, vì người nghèo thì thiếu gì! Hóa ra không phải, nguồn tài nguyên con người mà khai thác quá mức cũng vẫn cạn kiệt như thường.

Và rồi, thời đại độc thân đã tới. Độc thân không phải là một căn bệnh, không cần phải chữa và cũng không chữa được. Hô hào kết hôn và sinh đẻ là yêu nước thì cứ hô hào, nhưng cũng chẳng hiệu quả gì. Người ta chỉ yêu nước nếu không thiệt hại, đằng này thuộc loại muốn chưa chắc đã được.

Nhưng nếu độc thân không vui vẻ và hạnh phúc thì sao? Chắc gì có gia đình đã hạnh phúc? Hãy tưởng tượng một người có gia đình, con cái đầy đủ xem. Mọi người cứ giả định họ hạnh phúc, nhưng họ vẫn không hạnh phúc. Họ sẽ tìm ra lý do để mình không hạnh phúc: Có gia đình.

Người độc thân cũng vậy thôi. Sẽ tìm ra lý do mình không hạnh phúc: Độc thân.

Vì thế mới nói, độc thân không phải căn nguyên của không hạnh phúc, cũng không phải căn bệnh cần chữa trị, và kết hôn không phải là một phong trào có thể nhân rộng.

Một người đang có gia đình cũng rất có thể sẽ chuyển sang độc thân, bất cứ lúc nào. Sinh li tử biệt thì đầy rẫy trong xã hội. Kết hôn sớm li hôn nhanh hiện nay cũng là căn bệnh trầm kha, tất cả bắt nguồn từ việc thiếu tiền và không hạnh phúc.

Hãy tưởng tượng một ngày nào đó bạn phá sản, tình cảm, gia đình tan vỡ xem. Ngày đấy có vẻ đáng sợ: Bạn độc thân. Nhưng có thể đấy chỉ là định mệnh, là một điều tất yếu xảy tới. Bạn đã ăn mòn hạnh phúc quá lâu, mà không đổ thêm gì vào. Nhân tiện, "hạnh phúc" ư? Vốn ngay từ đầu nó có thể giống như một lâu đài xây trên cát, một cơn sóng dữ lúc nào đó sẽ cuốn phăng xuống biển. Tất cả rất có thể chỉ là ảo mộng không hơn không kém.

Chỉ có phong trào đấu tranh chống tư bản - tư hữu - tư lợi của chúng ta, một ngày nào đó, sẽ giúp chúng ta đi tới miền đất hứa và hạnh phúc đích thực, nhưng ngày đấy còn quá xa, mà nước xa làm sao cứu được lửa gần.

Do đó, yêu cầu trước mắt là giữ gìn sức khỏe, chờ đến ngày bão lửa cách mạng nổi lên. Bằng cách bước vào một ảo mộng ái tình nào đó, và sống yên ổn trong đó trong 10 năm. Không khéo, bạn còn hạnh phúc nữa cơ, dù đó chỉ là ảo mộng, và nó sẽ sụp đổ trong 10 năm tới.

Bước chân vào một ảo mộng ái tình

Thursday, May 14, 2020

Vì sao thị trường chứng khoán luôn tăng?

Trong bài trước, tôi có chuyết sơ về việc vì sao thị trường chứng khoán Mỹ vẫn tăng, bất chấp nền kinh tế đi xuống. Liệu thị trường chứng khoán có luôn tăng không?

Vì sao thị trường chứng khoán tăng? Vì người ta đổ tiền vào thị trường chứng khoán. Giá cổ phiếu và thị trường chứng khoán không hẳn có liên quan đến doanh nghiệp, hay nền kinh tế. Một doanh nghiệp tệ hại, dùng số liệu giả, và mọi người đổ tiền vào mua cổ phiếu doanh nghiệp đó, thì cổ phiếu doanh nghiệp đó vẫn tăng tốt.

Ở Mỹ có rất nhiều "tiền dễ" (easy money), nhờ toàn cầu hóa, và mọi người đều đổ vào chứng khoán. Chứng khoán lên bất chấp nền kinh tế Mỹ có thể tăng trưởng chậm.

Nhưng điều đó không hẳn đúng với các nước có nền kinh tế yếu, phụ thuộc FDI và kiều hối. Vì khi nước ngoài đổ tiền vào, thị trường tăng, nhưng tới khi họ rút, thị trường giảm, mà họa bóng trắng chính là minh họa của việc "thủy triều rút đi". Vì sao có nước chống họa "tốt", nhưng thị trường vẫn giảm thê thảm? Vì nó bị rút máu khỏi thị trường, và nguồn máu mới bơm vào không đáng kể.

Vì sao thị trường bất động sản luôn tăng?

Thị trường chứng khoán có vẻ quá phức tạp, vì chúng ta khó nhìn được toàn cảnh kinh tế và cũng khó mà đánh giá được cổ phiếu thông qua cổ tức (phần lớn đều không trả cổ tức, hay trả cổ tức tiền mặt). Khi tham gia thị trường, người ta chỉ hi vọng là giá cổ phiếu tăng, bán ra chốt lời. Doanh nghiệp làm ăn thế nào, có lẽ chỉ có ban lãnh đạo biết, mà có khi cũng chẳng biết luôn.

Nhưng bất động sản thì không hẳn như thế. Mọi người đánh giá là nó ở được hay không, rất nhanh, ngoài ra, xem giá xung quanh có tăng không tương đối dễ (thực ra cũng không dễ lắm đâu).

Bất động sản luôn tăng lại không phải vì người dân giàu lên, vì thực tế là người dân ngày càng khó mua nhà hơn. Nó đơn giản là do có một số người giàu lên, đẩy giá nó lên.

Ví dụ, ở các nước nguồn viện trợ dồi dào, quan chức tham nhũng được nhiều, đương nhiên họ không giữ tiền mặt mà đẩy vào bất động sản, đẩy giá lên. Vì tiền kiếm được quá dễ. Tiền này từ Ngân Hàng Sắt cho nước họ vay, tức là dòng tiền lớn từ nước ngoài. Một phần dòng tiền này chảy vào túi quan, và khi quan được phép làm kinh tế, quan mua rất nhiều đất (trước đây quan chỉ dám giữ vàng để tránh bị điều tra).

Tiếp theo là dòng tiền từ TOÀN CẦU HÓA, những người tham gia toàn cầu hóa khai thác lao động địa phương (một dạng khai thác tài nguyên giá rẻ) kiếm được tiền rất nhiều nhờ bóc lột công nhân. Họ cũng đẩy tiền vào bất động sản để tránh lạm phát.

Rồi khi thị trường tăng lên, kiếu hối, vốn đầu tư ngoại, vv cũng đổ vào để đầu cơ, đẩy giá lên cao hơn nữa. Các doanh nghiệp có mối quan hệ mua lại đất rất rẻ, xây chung cư bán kiếm lời khủng, cũng là dạng khai thác tài nguyên đất đai kiểu này.

Khi mà bất động sản đã tăng rồi, thì người dân cũng phải nhịn ăn, nhịn mặc đổ hết tiền vào mua nhà, hoặc để đầu cơ, đầu tư.

Tức là dòng tiền của cả nước đổ vào bất động sản làm nó lên cao, mà nó lên cao thì đấy lại thành "nhân" tạo ra "quả" là giá nó lên cao nữa, do mọi người sợ mất cơ hội sở hữu nhà đất, tức là tâm lý FOMO (Fear Of Missing Out).

Nói như vậy thì chắc các bạn cũng hình dung ra rồi, thế giới này có rất nhiều EASY MONEY (tiền dễ), tất cả từ sự bóc lột .... tất cả các bạn.

Đất đai là của toàn dân nhưng rơi vào số ít tập đoàn, họ giàu lên rất nhanh, tạo ra tiền dễ cho họ.
Môi trường là của mọi người, nhưng bị nhà máy nước ngoài tàn phá (khai thác môi trường) tạo ra tiền dễ.
Con người là con cái của cha mẹ nào đó, là cục vàng, hoàng tử ếch công chúa cóc của ai đó, bị đem ra làm tài nguyên khai thác lao động giá rẻ, tạo ra tiền dễ cho tư bản.
Vân vân.

Tức là tiền rất nhiều, nhưng phân bố không đều. Tuy nhiên, vấn đề của thị trường là nó không quan tâm tới cái gọi là tính công bằng, sự bình đẳng xã hội, cứ tiền vào thì thị trường đi lên.

Đây là lý do bất động sản luôn đi lên. Nhưng có đi lên được mãi không?

Chứng khoán và bất động sản có thể đi lên mãi?

Tuesday, May 12, 2020

Ngục tù Forex

Vì sao tôi không đánh Forex?

Chúng ta học mọi hình thức đầu tư và Forex (giao dịch ngoại hối, hay FX) giống như là một tiết học của một trường đại học, gọi là Trường Đời. Forex giống như là "Lương Sơn Bạc" của các nhà đầu tư (chiến sỹ đầu tư), thường là sau khi thảm bại ở các chiến trường khác (vàng, chứng, crypto, vv) sẽ tụ nghĩa tại đây. Biển sóng dạt dào ở bến nước Forex, cùng với đó là biết bao tiếng khóc than ai oán, biết bao oan hồn của các tử sỹ đầu tư đã bỏ mình chốn này.

Con người thích cờ bạc. Không phải là tửu sắc, cờ bạc mới là đam mê lớn nhất trong cuộc đời của chúng ta. Tôi coi cuộc đời cũng như một sòng bài, quan trọng là có ăn được lúc cuối hay không. Nhưng đánh bạc vẫn phải có trách nhiệm (đầu tư trách nhiệm hữu hạn), vì chắc gì bạn đã ăn được tất?

Forex là một sòng bài hoàn hảo, giúp bạn có thể đánh ngày đêm, 24/7 (trừ cuối tuần các sàn nghỉ).

Forex là một dạng buôn bán tỉ giá, ví dụ hôm nay 1 USD = 107 JPY, và bạn nghĩ ngày mai 1 USD sẽ ăn được, ví dụ 108 JPY, bạn lấy 1000 USD mua 107,000 JPY, ngày mai bạn lại bán ra, được 108,000 JPY, lời được 1,000 JPY (tức là tầm 10 USD). Nếu thế thì chưa có gì vui, hãy tưởng tượng bạn dùng đòn bẩy 100 lần (vay tiền) và đánh với số tiền là 100,000 USD, lời được 1,000 USD, tức là bằng số tiền bạn bỏ ra.

Nhưng rủi mà ngày mai, 1 USD xuống còn 106 JPY, bạn cháy tài khoản. Đại loại thế, tôi chưa bước chân vào cõi này, nên chỉ biết đại khái thế thôi.

Nếu bạn không muốn cháy tài khoản, thì phải bỏ thêm tiền vào để "gồng lỗ" (vì thực chất là nếu 1 USD từ 107 JPY xuống 106 JPY, và bạn đánh 100.000 USD, thì bạn đã lỗ mất 1.000 USD vốn rồi, nên bị "margin call" hay tiếng gọi từ địa ngục). Thay vì cắt lỗ sớm, bạn gồng lỗ và lỗ chồng lỗ. Whatever!

Tức là nếu bạn không dùng đòn bẩy bằng tiền vay, bạn khó mà cháy tài khoản được. Nhưng lời sẽ rất nhỏ, không bõ cơn khát nước của bạn. Vì trong thực tế, biến động tỉ giá có thể còn nhỏ hơn nhiều chứ không tới 1%, nên bạn có đánh cả ngày đêm, cũng không đủ cháo mà húp.

Hãy tưởng tưởng tới 10 năm sau: Ngày hôm nay 1 USD = 107 JPY, 10 năm sau 1 USD = 117 JPY, thì trong 10 năm, bạn không lời mấy. Tỉ giá thay đổi rất ít, mà chưa chắc còn thay đổi theo hướng lệnh bạn đánh.

Do đó, thực chất là bạn đang đánh cược một thị trường đi ngang. Tức là đây không thể gọi là ĐẦU TƯ GIÁ TRỊ, không có bất kỳ giá trị gì xảy ra, hoàn toàn chỉ là cá cược và đánh bạc.

Tôi không nói không kiếm được tiền, nếu bạn biết quy luật về tiền tệ, tỉ giá, và không dùng hay ít dùng đòn bẩy, bạn vẫn có thể kiếm được tiền. Một chút ít. Tùy theo am hiểu của bạn mà bạn kiếm được một số tương xứng. Đây là thị trường nhộn nhịp nhất trên đời, nên chắc chắn nhiều người kiếm được tiền và nhiều người mất tiền. Nhưng vì chỉ là cờ bạc, tay mơ thường chỉ mất tiền.

Dù như thế, Forex vẫn là một thị trường nên học tập, để trưởng thành với tư cách là nhà đầu tư. Biết đâu một ngày, vì đại nghĩa, bạn phải chơi tất tay (all-in) trong thị trường này? Ở đời không ai nói trước được điều gì. Chẳng có gì tuyệt vời hơn khi chơi tất tay một ván duy nhất bằng ... tiền của người khác, mà chẳng phải chịu trách nhiệm gì, đúng không?

Tóm lại thì, tỉ giá không phải là một thị trường đi lên, mà không phải thị trường đi lên thì vô cùng khó kiếm lời, hoặc vô cùng khó nhọc để kiếm lời. Bạn sẽ già đi rất nhanh, mất niềm tin vào bản thân, cuộc đời, mọi niềm vui sẽ biến thành tro trong miệng. Vậy như thế nào mới kiếm lời?

Vì sao thị trường chứng khoán Mỹ luôn đi lên?

Đầu tư trách nhiệm hữu hạn

Bạn có thể đầu tư thành công, tức là sinh lời. Nhưng đầu tư và kiếm tiền (để sinh sống) là khác nhau. Nếu bạn đầu tư với ý định kiếm tiền để sinh sống, chẳng mấy chốc bạn sẽ rút cả vốn ra ăn và cụt vốn.

Để đảm bảo việc đầu tư thành công, bạn nên giới hạn số tiền đầu tư, gọi là đầu tư trách nhiệm hữu hạn. Chỉ đầu tư số tiền bạn có thể thua lỗ, mất mát. Ngoài ra, bạn cũng nên thử nhiều hình thức đầu tư và xem bản thân phù hợp với hình thức nào.

Tìm được thị trường, hay hình thức đầu tư phù hợp thể chất, tính cách của bản thân là bước đầu để thành công.

Ngoài ra, vì là đầu tư trách nhiệm hữu hạn, nên tinh thần bạn sẽ thoải mái hơn và không bị áp lực sinh lời. Từ đó thực sự sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn.

Tuy tôi hay nói đùa về việc "tất tay" (all in) nhưng chơi tất tay chỉ là đánh bạc, một lúc nào đó bạn sẽ thua sạch. Nguyên tắc là không bao giờ chơi tất tay, trong bất kỳ thứ gì, trừ khi đó là ván bài cuối cùng mà nếu bạn không chơi, bạn cũng tèo. Bạn không bao giờ cần phải chơi tất tay, trừ phi muốn thoát khỏi phức cảm tự ti dày vò, nhưng liệu có đủ may mắn để làm thế vài lần?

Đầu tư trước, học tập sau

Monday, May 11, 2020

Vì sao chúng ta đầu tư?

Vì sao có thể đầu tư thành công?

"Chúng ta" ở đây không hẳn là tất cả chúng ta, mà chỉ là "chúng ta", tức những người đấu tranh chống CNTB để đi lên CNXH. Đầu tư là một dạng địa ngục trần gian, một khi bạn bước chân vào rồi thì rất khó mà thoát ra.

Nhưng vì một tương lai ngập trong tiền, chúng ta vẫn sẽ đầu tư và cố gắng bước qua đầm lầy thối tha này.

Hiệu quả đầu tư của tôi cao hơn các quỹ nhiều! Các quỹ chỉ lấy tiền của bạn, và đằng sau đó là bọn tư bản cùng một lũ lâu la bàn giấy tư lợi. Tránh xa các quỹ ra!

Để thành công thì quan trọng là có MINDSET (cách tư duy đúng đắn), và bạn phải thay đổi tiềm thức của mình. Nếu bạn sùng bái tư bản, sùng bái người giàu, nghiện tiền bạc vô độ để thỏa mãn phức cảm tự ti (nghèo đói, kém cỏi vv), có lẽ, bạn khó mà trở thành nhà đầu tư giỏi và kiếm được tiền.

Đầu tư để không làm súc sinh

Thế giới ngày nay chia ra hai loại người: Người tự do và súc sinh. Người đầu tư là người tự do, dù họ giàu hay nghèo. Còn lại là súc sinh để tư bản và lãnh đạo mị dân chăn dắt. Bạn đầu tư vì chắc chắn bạn không muốn làm súc sinh, trước hết là vì phẩm cách, và sau là vì lợi nhuận.

Nếu đi làm và bị bóc lột giá trị thặng dư, rồi lại bị đóng thuế, phí, con cái đi học bị tư bản giáo dục chăn dắt, rồi bị cha mẹ hai bên bòn rút, thì bao giờ bạn mới giàu, mới "nên người"?

Người đầu tư có một phẩm cách riêng mà họ không nói ra, đó là phẩm cách của "người tự do". Cho dù họ có tạm thời đi làm công ăn lương, thì sớm hay muộn, khi kiếm đủ họ cũng bay ra ngoài. Tức là đã là người tự do thì khó lòng mà vào chuồng để sống trong khuôn khổ được lắm.

Như thế, họ không có phức cảm tự ti của kẻ bị trị (tức là phức cảm tự ti của súc sinh). Từ đó mới có thể có khả năng học tập và đưa ra những quyết định sáng suốt, để có thể tạo ra lợi nhuận.

Làm sao để đầu tư thành công?

Wednesday, May 6, 2020

Nghề chuyên môn

Vì sao đại học không dạy khóa học làm giàu (và làm màu)?
Vì sao tốn công học đại học, sao không học về tiền bạc và làm giàu để trở thành trọc phú cho nhanh? Chẳng phải cuộc sống chỉ xoay quanh "tiền" hay sao?

Sao không đưa giáo dục tiền bạc vào trong đại học để mọi người cũng làm giàu và làm màu?

Khủng hoảng kinh tế sẽ dạy người ta rằng, nghề chuyên môn là quan trọng.

Như chúng ta biết, họa bóng trắng xảy ra và nhân loại bước sang mùa đông dường như vĩnh cửu (chu kỳ kinh tế đóng băng). Lúc này, tư duy làm giàu, tư duy tích cực trở thành liều thuốc cực độc. Nếu lúc này đổ tiền ra làm giàu thì chỉ có thua lỗ, phá sản. Những người đầu tư quá mức, vay nợ quá mức trong giai đoạn trước cũng chỉ có ôm đầu khóc. Vì nhu cầu suy giảm nghiêm trọng và hầu như không còn cơ hội kiếm tiền nữa.

Nghề chuyên môn, chỉ có nghề chuyên môn mà thôi. Tức là nghề đòi hỏi kiến thức, kỹ năng mà người khác không dễ dàng học được, thậm chí là không thể học được.

Đó là lý do bạn học đại học, lý do bạn du học. Làm sao chỉ có thể bán hàng online mà sinh tồn được, vì có hàng ngàn người cũng bán cùng mặt hàng? Thực tế là ai cũng có thể trở thành người bán hàng thì cạnh tranh sẽ rất khốc liệt. Bạn cũng không thể bán chân gà nướng, vì ai cũng có thể học và "bầy quầy" rất nhanh. Chợ gần nhà tôi giờ ai cũng bán hàng cả rồi.

Mùa hè và mùa đông của nền kinh tế

Tuesday, May 5, 2020

"Hạnh phúc là biết đủ" là không đủ

Người ta thường nói: 幸せは気の持ちよう Shiawase wa ki no mochiyou (Hạnh phúc là do cách bạn cảm nhận)
Hay 足るを知る者は富む Taru wo shiru mono wa tomu (Người biết đủ là người cảm thấy giàu có và hạnh phúc).

Nhưng liệu 足るを知る (taru wo shiru) = "biết thế nào là đủ" có đủ để hạnh phúc hay không?

Nếu hạnh phúc là biết đủ thì chúng ta sống trong một căn nhà tồi tàn, ngày hai bữa, mỗi bữa một chén cơm với rau luộc chấm tương, là hạnh phúc rồi. Tiếc thay mọi chuyện không đơn giản như thế.

"Biết đủ" chỉ là điều kiện cần, điều kiện đủ là "có đủ"

Năm nay, sức khỏe tôi sa sút nghiêm trọng, cả về thể chất lẫn tinh thần. Lý do? Làm việc nhiều như cũ mà lại ăn ít đi, vì đang thực hành lối sống tằn tiện. Chính xác là từ tháng 10 năm ngoái, do ham hố nên tôi tiết kiệm khá nhiều, mặc dù mức chi tiêu so với mặt bằng chung không phải là quá tệ. Sau nửa năm, tôi kiểm soát tốt chi tiêu, nhưng rõ ràng thể lực, tinh thần bị sa sút, hiệu suất công việc kém đi nhiều. Một công việc cần rất nhiều thời gian mới tập trung được. Có lẽ, tôi đã rơi vào tình trạng kiệt quệ (burnt out). Có một giai đoạn còn bị triệu chứng trầm cảm (có lẽ là do không làm việc được nhiều như mình mong muốn). Từ đó, thời gian ngủ tăng lên, có lẽ là cơ thể biểu tình, không còn làm việc nữa.

Vì thế, tôi chỉ làm việc cầm chừng, ăn ngủ là chính. Chỉ ghi chép các việc cần làm vào sổ, chứ không làm nữa.

Từ đó tôi mới thấy rằng, ăn uống không đủ thì khó mà hạnh phúc được. Người VN ăn uống rất tệ, ăn rất ít, thường kém hơn người Nhật nhiều, vì thế khi ra đường thường hay mất tập trung, làm việc năng suất thấp, ngoài ra, chất lượng cuộc sống không cao. Ăn ít thì không thể hạnh phúc. Ăn chay càng không thể hạnh phúc.

Đừng để cảm giác đánh lừa rằng, bạn ăn ít, nhu cầu ít, thì sẽ hạnh phúc. Lối sống tối giản là tốt, nhưng tiết kiệm tiền ăn thì không tốt chút nào.

Nhưng cũng không nên vì thế mà luôn đi ăn nhà hàng đắt đỏ, sang chảnh, vì còn phải chống tư bản nữa.

Chống tư bản quyết liệt quá, có khi còn chết trước cả tư bản không chừng. Bài học Liên Xô vẫn còn nhãn tiền!

Trong cuộc đời, "biết đủ" chỉ là điều kiện cần để hạnh phúc, bạn cần phải "có đủ" nữa. Là một người đàn ông chân chính, hay người phụ nữ chân chính, rõ ràng, bạn không nên sống một mình trong cô độc. Như thế sẽ không tốt cho sức khỏe. Bởi lẽ, cho dù bạn có "biết đủ" nhưng cuộc sống như thế là không đủ, vì lúc bạn đau ốm, cần người giúp đỡ, mà không có ai giúp thì rõ ràng là khó mà hạnh phúc được.

Tóm lại, bạn phải có đủ môi trường sống tốt cho sức khỏe, đủ tiền để chi trả, ăn uống đủ chất, và hơn nữa là có gia đình vừa đủ (tránh sống bầy đàn, dựa dẫm).

Vì sao đi vào con đường đau khổ gọi là đầu tư tài chính?

Saturday, May 2, 2020

Có thể "một đập ăn quan" được không?

Có cách nào đổi đời chỉ sau một đêm?

Tiếng Nhật gọi là 一攫千金 ikkaku senkim (nhất quặc thiên kim), tức là phất lên sau một đêm. Khi bước vào đầu tư, hay đầu cơ, ai cũng muốn làm giàu thật nhanh. Nếu thành công thì không chỉ là nhất cử lưỡng tiện, mà nhất cử vô số tiện:
- Bạn kiếm được nhiều tiền
- Bạn có thể dùng tiền giải quyết các vấn đề nhân sinh
- Bạn có danh tiếng và được ngưỡng vọng
- ...

Biết bao nhiêu điều tốt đẹp xảy ra! Phức cảm tự ti của bạn sẽ biến mất, và bạn có thể thực sự sống hạnh phúc??

Không, sai cả rồi. Nếu bạn không hạnh phúc, bạn khó có thể sinh lời, đừng nói "một đập ăn quan" (bằng cách chơi tất tay). Phức cảm tự ti không phải là kẻ thù của hạnh phúc, không biết mình bị phức cảm tự ti, không hiểu hoàn cảnh gây ra phức cảm tự ti, mới là kẻ thù của hạnh phúc.

Giống như là đau khổ chỉ là bình thường, nhưng không hiểu vì sao mình khổ mới thực sự là khổ, từ đó sinh ra mê tín, hay phải theo phụng sự tôn giáo (trong lúc vẫn không hiểu). Hạnh phúc hay đau khổ đôi khi chỉ là ngẫu nhiên, nhưng không hiểu chân lý sẽ gây ra đau khổ lâu dài.

Thực sự trong đầu tư hay đầu cơ bạn sẽ khó mà "một đập ăn quan" được, vì nó chỉ là zero sum game (trò chơi có tổng bằng không). Mọi người đều có trí tuệ ngang nhau, không ai vượt trội, vì thế, bạn khó mà thắng được. 99% mọi người còn mất tiền, xác suất kiếm được tiền chỉ là 1%, làm sao bạn chiến thắng được?

Tiền càng không giải quyết được các vấn đề nhân sinh (phức cảm tự ti, mối quan hệ vv). Bạn càng đổ tiền vào thì khác nào "rút gươm chém xuống nước, nước càng chảy mạnh"? Tiền bạc là cội rễ mọi vấn đề, bạn càng bỏ tiền vào, thì giống như bỏ thêm lửa vào dầu, sẽ nổ toang rất nhanh.
Vì sao "rút gươm chém xuống nước, nước càng chảy mạnh"?
Bởi vì bạn muốn rút gươm chém xuống nước, mà không bị va vào đá, thì bạn phải lội ra giữa dòng. Ở đó nước thường chảy mạnh hơn so với nước ở ven bờ, nên bạn cảm giác nước chảy mạnh hơn. Cũng như về sau "nâng chén tiêu sầu, sầu lại sầu thêm", vì bạn càng uống thì gan càng phải hoạt động để đào thải chất cồn, người bạn mệt đi, nên bạn càng thấy buồn hơn.

Bạn có danh tiếng và được ngưỡng vọng? Đằng nào bạn cũng sẽ thua lỗ và phá sản. Đây chỉ là giá trị ảo, ngắn hạn. Mọi người học theo phương pháp đầu cơ của bạn và phương pháp đấy trở thành phương pháp chết, tất cả đều thua lỗ.

Chỉ có "một đập ăn quan" mới có thể đổi đời

Friday, May 1, 2020

Lý do dậy sớm tập thể dục để thành công

Không phải không có lý do mà diễn giả nói rằng phải dậy sớm, tập thể dục mới thành công. Bản thân việc dậy sớm và tập thể dục, và thành công chẳng liên quan gì tới nhau. Chưa kể dậy sớm còn kha khá tác hại nữa.

Trong bài này, tôi sẽ chuyết về việc, vì sao MỌI diễn giả đều hô khẩu hiểu phải dậy sớm, phải thể dục sớm để thành công.

Trước hết chúng ta nói về THÍNH GIẢ, đó là những người (nghĩ mình là) thất bại và khao khát thành công. Lý do là vì họ ở hoàn cảnh thất bại. Có thể họ sống với gia đình và mật độ dân số cao, không ai tôn trọng riêng tư của nhau, không có không gian học tập, đã thế, vì sống chung gia đình nên còn hay bị châm biếm, mỉa mai, muốn học cũng học không được vì mẹ gọi ra ăn cơm, cha kêu đi mua rượu, chị than về đời sống khó khăn, và anh thì đang thất tình cần người an ủi.

Hơn nữa, mỗi ngày đều như cuộc đấu tranh, phải dậy sớm tới nơi lao động cưỡng bức gọi là công sở, hi sinh toàn bộ tuổi thanh xuân làm giàu cho tư bản, đóng thuế cho lãnh đạo.

Tức là, thời gian để thư thái, làm điều gì đó tốt cho bản thân, cho sự nghiệp là không có.

Thậm chí, về nhà cũng không được nghỉ ngơi vì nơi đó quá bầy đàn và không có không gian riêng, lúc nào cũng phải để tâm tới người khác, nếu trong nhà ai có biểu hiện lạ như sống trầm lặng, là tất cả sẽ nhảy vào hỏi han, đôi khi là lấy ra làm trò đùa.

Bạn không thể suy nghĩ về cuộc đời! Bạn chỉ được suy nghĩ về gia đình. Gia đình kiểu đấy chẳng khác chế độ độc tài là mấy, mọi người đều theo dõi, quan sát lẫn nhau, để đảm bảo rằng "Gia đình là số một, trong lòng có chuyện gì cũng phải thổ hết ra". Bạn không được quyền tâm tư, suy nghĩ gì cả.

Vì thế mà không có tâm hồn, không có thời gian để suy nghĩ, nên thất bại là nhãn tiền. Có thể gọi là "không chốn nương thân".

Đừng nói dậy sớm và tập thể dục, mới dậy là đã phải vắt chân lên cổ chạy tới công sở để phục vụ tư bản rồi. Và chỉ về nhà khi đã kiệt sức, do làm việc nhiều, ăn thì ít, cũng phải online mấy tiếng xả stress mới ngủ được, và hôm sau lại như thế. Ngày nào cũng sẽ như thế.

Với lối sống như thế, rõ ràng khó có thể thành công được. Tôi nghĩ muốn thành công phải có thời gian chăm chút bản thân (học tập vv), và phát triển sự nghiệp chứ? Làm thế thì chỉ là chăm chút cho gia đình (cùng nhau "vui sống" trong chủ nghĩa bầy đàn) và cho lãnh đạo công ty mà thôi!

Vì sao diễn giả đều nói phải dậy sớm tập thể dục?