Tôi không nói là không nên giúp đỡ, mà hãy giúp đỡ nhưng không phải là đem tiền đi bố thí cho người không hề định lao động (ăn xin) chỉ để thỏa mãn nhu cầu cần làm người tốt, cần tin vào cái tốt trong xã hội.
"Lòng tốt, từ tâm kiểu tư lợi không phải là lòng tốt thật sự.
Lòng tốt thật sự là hãy làm tốt công việc mà bạn phải làm với danh dự và trách nhiệm.
Lòng tốt phải xây dựng qua học tập, lao động không phải qua bố thí."
- Mark -
Vì sao con người dính phải cái bẫy từ tâm/lòng từ bi/trái tim?
Đây là cái bẫy mà mọi người trong xã hội nho xanh, hay đạo bố thí hay mắc phải. Họ nghĩ rằng họ là người tốt. Nhưng cái đau đớn là, họ không sống cuộc đời đáng sống, nhìn xung quanh thì có rất nhiều cuộc đời hơn họ. Họ là LOSER trong cuộc đời. Và vì thế, họ ghen tị với người hơn họ. Cứ phải so sánh với người có điều kiện hơn thì sao hạnh phúc nổi. Tôi nghĩ rằng, đây là kẻ thù lớn của hạnh phúc. Đại đa số người đau khổ đều có thói quen SO SÁNH VỚI NHÀ NGƯỜI TA kiểu này.Vì thế họ bị "phức cảm tự ti người tốt" hay còn gọi "phức cảm tự ti người nghèo": Mình tốt nhưng nghèo, khốn khổ, vì mình tốt quá NÊN nghèo, vì mình trung thực quá NÊN thua thiệt. Nhưng mình vẫn tốt lắm. Như vậy đời mình đáng sống. Những người có điều kiện hơn chẳng qua cha mẹ họ tích đức cho họ. Mình phải tích đức cho con mình, ráng cho con mình sống tốt.
Rồi con họ cũng sống có tốt đâu. Vì xin việc cũng cần 10k đút ngay vào túi người khác, mà chỉ nhà có điều kiện mới làm thế được thôi ^^ Cay đắng hoàn cay đắng, dùng thủ đoạn bon chen cũng vậy. Cố cũng vậy mà không cố cũng vậy.
Đây là "phức cảm tự ti người tốt (nghèo)". Mọi người bị cái bẫy này vì họ tin vào TÍN ĐIỀU nên không được khai sáng.
Trước hết, từ tâm là gì?
Từ tâm là bạn sống không làm hại, không làm phiền người khác. Bạn không luồn cúi, hối lộ, sùng bái cá nhân, sùng bái quyền lực, làm chuyện sai trái. Nếu sinh con phải dạy nó nên người, thành người cư xử đúng đắn, sống có danh dự, tuyệt đối không làm hại, làm phiền người khác.Không được để con thành bọn đạo đức kém như xã hội đen, du thủ du thực.
Tức là, từ tâm phải ở việc không xả rác, không vượt đèn đỏ, không làm mất vệ sinh chung kiểu phì phèo thuốc lá và tránh các hành động bê tha, bệ rạc nơi công cộng.
Tôi không thấy xã hội này có lòng từ tâm, và cũng không có sự đồng cảm nào ở đây cả. Trong xã hội nho xanh thì sẽ không thể có sự đồng cảm, chỉ có sự chà đạp nhau mà sống. (Định mệnh nho xanh)
Mọi người chỉ nghĩ là họ tốt chứ thật ra họ không tốt đến thế. Nếu chỉ cần bố thí người nghèo mà thành người tốt thì đúng ra, xã hội nho xanh ai ai cũng là người tốt. Vì ai ai cũng mất niềm tin vào chính mình, vào con người, vào xã hội nên ra sức bố thí cho người nghèo cả. Có bói cũng không ra người không bố thí trong xã hội này.
Từ tâm phải là sống tốt đi đã. Làm việc thì lãn công, thất hứa, sống thì quỵt tiền, không giữ lời, ra đường xả rác, vượt đèn đỏ, phì phèo thuốc lá, nơi công cộng thì đùa nghịch to tiếng, không xếp hàng, ĂN CẮP BÀI VIẾT, tài sản trí tuệ của người khác, hối lộ và ăn hối lộ, chạy việc, chạy chức, chạy tội, chạy xe kiểu gây nguy hiểm, thì không thể nói là có lòng từ tâm được.
Tôi không làm các việc trên. Và nhớ thế này: Tôi không có từ tâm. Hay là từ tâm là phải làm các việc trên?
Tôi chỉ làm việc đúng và giúp người với mục đích họ sống vui hơn, tốt hơn. Tôi không giúp người để họ sống đau khổ mãi mãi. Và tôi cũng không phải người tốt hay có lòng từ tâm gì cả.
Hối lộ để làm người tốt
Nếu bố thí, đóng góp công đức mà thành người tốt thì ai cũng tốt cả. Từ tay buôn ma túy, buôn người, buôn bán tài nguyên (gây ngập lụt phố phường ảnh hưởng tới rất nhiều người), buôn quan bán tước, tham ô tham nhũng, vv tất cả đều có lòng từ bi, đều là người của đạo bố thí và đều là người tốt.Họ còn xây cả chùa, trường học, đầu cơ bất động sản, tạo công ăn việc làm. Danh hiệu "người tốt", "người từ bi" là không xứng với họ. Phải gọi là "người cực tốt"!
Nếu cha ông họ có đi ăn cướp để họ trở nên giàu có, thì chỉ cần bố thí là xong. Thành người cực tốt. Nếu mà lại còn kinh doanh tạo công ăn việc làm thì đúng là bậc ĐẠI TỪ ĐẠI BI.
Dù thế nào, cách làm giàu nhanh nhất là đi ăn cướp mà. Lịch sử chứng minh điều đó, nghèo mấy mà cướp giỏi thì cũng giàu. Và lại thành người tốt cả.
Họ đóng góp nhiều công đức cho chùa chiền, thần phật lắm. Hơn các bạn nhiều. Các bạn bố thí cả đời không bằng họ bố thí trong một tháng đâu. Họ tốt hơn cả nhà các bạn cả ngàn lần.
Nhưng theo tôi, đây chỉ là dạng HỐI LỘ, một dạng GIAO KÈO VỚI MA QUỶ. Ăn cướp 1000 đồng rồi hối lộ vài ba đồng, để trong tâm tự nghĩ mình là người tốt, để vẫn sống như bình thường, cơm ngày ba bữa, quần áo sang trọng, xức nước hoa thơm nức, đi tới đâu là tiền hô hậu ủng, bước chân ra đường là xe cộ sang chảnh. Và khi lên chùa thì lại là bậc đại từ đại bi.
Rốt cuộc thì người nghèo sẽ thấy bất công thôi. Họ sống vui hơn các bạn nhiều hơn 1000 lần, vì họ bố thí hơn các bạn 1000 lần, nên họ tốt hơn các bạn 1000 lần.
Và con họ cũng sống tốt hơn con bạn 1000 lần. Cái gì cũng có giá của nó.
Vạch trần ngụy biện về từ tâm (lòng từ bi)
Các bạn trẻ thường dính phải cạm bẫy từ tâm hay lòng từ bi này. Tôi không nói các bạn là người xấu. Đúng ra, các bạn là NGƯỜI TRẺ.Người trẻ nghĩa là gì? Bạn có thể HỌC TẬP và LỰA CHỌN. Tôi nói tất cả điều này với một người già thì đó là việc ngu ngốc, vô ích, trái luân lý. Vì họ không còn khả năng học tập, cả đời họ phục vụ TÍN ĐIỀU, GIÁO ĐIỀU và đã kiệt sức rồi. Một người già đã hết lựa chọn, họ phải đi theo lựa chọn ban đầu của họ.
Các bạn trẻ hiếm khi là người xấu trừ bọn xã hội đen, bọn du thủ du thực.
Nhưng các bạn bị rơi vào cái bẫy của bố thí và từ tâm. Cứ cho là các bạn làm thế với lòng nhiệt tình của tuổi trẻ đi. Vì thế mà điều tốt sẽ tới với bạn?
Về cơ bản là không. Cho đi không phải để nhận lại. Bạn cho những người không xứng đáng (ăn xin, không lao động) thì bạn mất số tiền đó, theo đúng luật nhân quả. Nếu bạn chỉ cho một số tiền nhỏ thì cũng chưa ảnh hưởng gì tới kế sinh nhai. Đúng ra, bạn có thể làm thế dài dài. Mất tiền, mất thời gian thôi.
Nhưng khi đã bị dính vào TÍN ĐIỀU của bố thí, từ tâm thì bạn dành thời gian cho việc đó nhiều hơn là HỌC TẬP, LAO ĐỘNG. Vì thế, khả năng học tập của bạn thường yếu đi. Mà cuộc sống lại chỉ đánh giá bạn theo năng lưc học tập của bạn mà thôi.
Ngoài ra, tới một ngày bạn sẽ bị vỡ mộng và cảm thấy cay đắng. Vì ngay từ đầu những người xung quanh gắn nhãn cho bạn là "người tốt" và bạn tin vào điều này.
Một ngày, bạn phát hiện ra bọn ăn xin chỉ là giả hiệu: Bọn nó có nhà lầu, giàu hơn nhà bạn nhiều. Bạn cảm thấy cay đắng vì bị lừa dối.
Hoặc bạn cứ mải mê giúp những người không xứng đáng và bị họ trở mặt. Từ đó bạn cảm thấy cay đắng.
Khi bạn gặp khó khăn và cần giúp đỡ, không ai chìa tay ra cho bạn? Vì sao mọi người phải chìa tay ra cho bạn?
Người thông minh thì không chơi với bạn, vì bạn bị dính vào TÍN ĐIỀU.
Người không thông minh thì không có điều kiện giúp bạn.
Người ăn xin việc quái gì phải giúp bạn? Nghề của họ là ăn xin và đánh vào lòng thương hại mà ^^
Bạn cảm thấy cay đắng vì "Mình là người tốt mà khi gặp khó khăn không ai giúp mình".
Bạn dính vào 2 tín điều sai lầm:
(1) Bạn là người tốt.
(2) "Người tốt" sẽ được giúp đỡ.
Bởi thì thực tế là:
(1) Bạn chưa chắc là người tốt (có thể là bạn làm đúng, hoặc là làm chuyện vô bổ)
(2) Người tốt sẽ phải tự mình HỌC TẬP, LAO ĐỘNG để làm chủ hay thay đổi số phận.
Sở dĩ bạn bị 2 tín điều là vì những người xung quanh nhồi sọ bạn rằng bạn là người tốt (vì bạn giống họ!) và người tốt sẽ được báo đáp.
Kiểu ăn chay trường sẽ gặp chuyện tốt. Hay làm chuyện tốt sẽ tích đức cho con cái. Đây không phải sự thật.
Thật ra, người tốt kiểu của bạn chỉ là dạng TƯ LỢI, cho đi để nhận lại, hoặc do phức cảm tự ti người tốt nghèo: Làm việc tốt để cảm thấy mình tốt, hay cảm thấy vẫn còn điều tốt trong xã hội.
Tôi không thể làm như bạn, vì đạo đức giả, hay tư lợi trái với luân lý của tôi. Tôi chỉ làm việc gì nếu nghĩ là sẽ thực sự giúp ích cho ai đó, để họ sống tốt hơn. Ngay cả bài viết này cũng là mục đích như thế.
Những người được nuôi dạy theo đạo bố thí từ đầu
Tưởng là họ sẽ hạnh phúc. Nhưng thật ra, họ sẽ vỡ mộng về xã hội, nhất là xã hội nho xanh, và cảm thấy cay đắng. Vì ngay từ đầu cha mẹ, hay các thầy đã hướng cho họ cuộc sống bố thí, coi đó là tốt, coi mình là người tốt.Đây gọi là TÍN ĐIỀU. Vì bạn bố thí mà bạn đứng trên cả thiên hạ à?
Tôi không có tín điều, tôi chỉ tin vào luân lý. Tôi KHÔNG đứng trên con người mà chỉ làm việc đúng đắn. Tôi viết ra bài này để các bạn còn trẻ không sa vào ngụy biện để rồi cay đắng trong cuộc đời.
Tôi không nói việc bố thí là xấu, hay từ tâm là xấu gì cả. Có điều là nếu bạn không HỌC TẬP và LAO ĐỘNG để làm tốt công việc của bạn, bạn không bao giờ là người tốt.
Định nghĩa của tôi là:
NGƯỜI TỐT = NGƯỜI HỌC TẬP, LAO ĐỘNG
Họ sống cả đời không học tập hay lao động. Vì nếu muốn, họ có thể đi quét rác, làm chuyện công ích cũng được mà?
Nếu bạn muốn làm việc hữu ích, việc công ích, thì chẳng ai ngăn được bạn cả. Thấy xã hội ngày nay không? Có rất nhiều việc cần làm, đường phố cần dọn dẹp rác (vì rất nhiều người xả rác), nhiều sản phẩm cần được làm ra, thậm chí bạn chỉ cần có máy tính là học tập và chia sẻ kiến thức được.
Nhiều người không làm việc công ích vì họ đã LẠC LỐI ngay từ đầu, trong cái mê lộ của từ tâm, lòng từ bi, người tốt, trái tim vv của riêng họ. Nếu bạn muốn sống như họ thì cũng được thôi, hãy sống như thế. Rồi cũng sẽ học buông bỏ và tâm linh (mê tín dị đoan) là được chứ sao. Phía tây chẳng có gì lạ!
Mark