Mọi người đều "làm việc" để kiếm tiền, thành công, giàu có. Nhưng một số thì giàu lên, còn đa số lại nghèo đi. Nếu ai cũng làm việc 12 - 16 tiếng/ngày thì sao kết quả lại khác nhau như thế?
Phải chăng là vì học hành không đủ? Phải học thêm rất nhiều ngoại ngữ, kế toán, quản trị doanh nghiệp cơ à? Rồi kỹ năng cứng, kỹ năng mềm, kỹ năng vừa, học cách đối nhân xử thế, cách dạy con cái, cách hiếu thảo với cha mẹ. Chắc vẫn chưa đủ. Phải gặp thầy chùa học cả cách buông bỏ. Rồi lại học thiền định. À phải rồi, phải học cả yoga nữa, để giữ cho thân thể và sức khỏe tốt. Tất nhiên, không thể thiếu việc dậy vào 5 giờ sáng để chạy bộ và đến công ty sớm hơn cả giám đốc nữa. Nếu vẫn chưa thành công? Cũng chẳng biết phải học gì nữa, có lẽ là thêm một ít TÂM LINH vào nữa. Có thể là vũ trụ muốn bạn thành công, nên bạn phải tìm cách kết nối với vũ trụ. Tôi cũng chẳng rõ thế nào nữa. Từ đó ra đường nhìn cái gì cũng thấy tâm linh cả. Suýt nữa còn vái cả người ăn xin rách rưới vì nghĩ người này chính là do vũ trụ cử tới để cứu rỗi cuộc đời.
Nhưng khoan đã, thành công chỉ là do CÁCH LÀM VIỆC thôi. Có 3 cách làm việc như sau:
- Làm việc như một súc sinh (người bị bóc lột thậm tệ mà vẫn phải biết ơn chủ nhân)
- Làm việc như một người làm công ăn lương sòng phẳng (fair trade)
- Làm việc như một người tự do (làm chủ thời gian và vận mệnh)
Làm việc như một súc sinh nghĩa là không thể từ chối yêu cầu của công ty hay cấp trên, chấp nhận bị bóc lột, làm thêm giờ trái nguyện vọng và thường là không được nhận lương làm thêm giờ. Tăng khối lượng công việc nhưng thời gian làm việc và lương không được tăng thêm tương xứng.
Làm việc như một người làm công ăn lương là bạn biết được mình kiếm được bao nhiêu sau một giờ làm việc, bạn có thể từ chối làm thêm và rời công ty đúng giờ.
Làm việc như một người tự do là giống như kiểu "tôi làm việc tôi thích, tôi thích việc tôi làm".
Thời gian làm việc như nhau, thậm chí người làm việc như một người tự do còn làm nhiều hơn cả người làm công ăn lương hay người làm việc như một súc sinh. Nhưng kết quả đương nhiên là khác nhau, tinh thần đương nhiên là khác nhau rồi.
Dù thế nào thì một người trung bình có lẽ làm việc theo cả ba phong cách trên, nhưng quan trọng là tỉ lệ cách nào là lớn nhất.
Bi kịch về tài chính trong thời nay chính là làm việc cho một công ty bóc lột, mà công ty bóc lột đang ngày càng nhiều hơn. Bởi vì, họ đang bị chèn ép bởi các doanh nghiệp quốc doanh hay doanh nghiệp tư bản thân hữu khổng lồ, nguồn vốn vô hạn (từ tiền của nhân dân).
Để cạnh tranh với doanh nghiệp thân hữu khổng lồ, các doanh nghiệp tư nhân phải bóc lột ngày càng khốc liệt hơn. Nói cách khác, các công ty đang bị "black hóa" (bóc lột hóa) theo dòng chảy của thời đại.
Nhưng đừng nghĩ làm cho các doanh nghiệp khổng lồ sẽ ngon lành. Bởi vì, vẫn phải làm việc hi sinh cả cuộc sống cá nhân, tức là chỉ là "súc sinh đẳng cấp cao" mà thôi. Lúc còn làm thì được thơm lây, nhưng tới ngày trở thành "bã trà" bị đào thải thì sức tàn lực kiệt, thân tàn ma dại như thường. Với cục tiền kiếm được có thể sẽ lập công ty, nhưng cuối cùng sẽ trở thành công ty bóc lột (black company).
Là người tự do, chúng ta chỉ làm theo kiểu "làm công ăn lương" hoặc "làm việc như một người tự do", không nên làm việc cho công ty bóc lột theo kiểu "súc sinh".
Đây là mấu chốt để thành công về tài chính. Bản chất chỉ là NHẬN THỨC thôi, chứ cũng không phải là nỗ lực, cố gắng hơn. Việc gì phải có lời ngay thì mới nên làm, chứ không thể chờ được. Cũng như trong tình trường, bạn phải vui ngay, chứ nếu bạn phải chịu khổ, chịu tốn kém, HI VỌNG tương lai sẽ vui thì bạn thua rồi. Bạn sẽ chỉ bị lợi dụng mà thôi.
Trong đạo thiên chúa có câu "Ngay từ đầu đã có ngôi lời". Tôi xuyên tạc đi một tí, thành ý nghĩa là làm gì ngay từ đầu cũng phải có lời đã. Chứ bạn không thể chịu lỗ và hi vọng. Làm việc cũng vậy thôi, bạn phải có lời ngay từ đầu, chứ không hi sinh vì một hi vọng mong manh nào đó.
Nói tóm lại, hãy trung thành với tương lai tài chính của bản thân, chứ không ngu trung với bọn tư bản, với bất kỳ giá nào.
No comments:
Post a Comment