Sau rất nhiều năm chống chọi với một căn bệnh mãn tính hiểm nghèo, tôi đã thoát được khỏi nó, nhờ một thần dược tình cờ tìm được. Cuối cùng, tôi đã khỏi mọi "thân bệnh" (bệnh về thân thể), cảm giác thật tuyệt vời. Giờ thì chỉ cần chữa TÂM BỆNH nữa, là sẽ được sống hạnh phúc như trên thiên đường, nơi mọi người đều mặc trang phục màu trắng, nhảy múa điên dại như thể đã mất trí trong một bầu không khí cuồng nhiệt sôi động cực độ.
Đúng là, nếu không bị bệnh, nhất là một bệnh mãn tính và hiểm nghèo, thì làm sao mà hiểu được cảm giác hạnh phúc khi chẳng còn bệnh gì để chữa?
Căn bệnh đấy là vết chàm ở chân (tiếng Anh gọi là eczema tức là viêm da cơ địa gì đó), một bệnh cực kỳ khó chữa và tôi thấy rất nhiều người bị. Nếu ai đó có vết tròn đỏ ở chân nghĩa là họ đang bị, còn có vết thâm đen là đã bị và đã khỏi.
Giờ chân tôi chẳng còn vết gì cả! Thật nhẹ nhõm biết bao.
Đúng là để chữa một căn bệnh nan y mà y học hiện đại bó tay như thế, thì nhất định phải tìm ra một thần dược nào đó. Hôm nay tôi chia sẻ cách chữa trị căn bệnh này, để một lần và mãi mãi chúng ta được sống trong tình trạng "không bệnh tật".
Lâu lắm rồi tôi mới thấy mặt trời lại tỏa sáng đến thế! Cứ như vừa từ đêm đen bước ra ánh sáng chói lòa vậy.
Vậy còn tâm bệnh thì sao? Chẳng có thuốc nào chữa được tâm bệnh, chỉ có tâm dược mới chữa được tâm bệnh. Nhưng tôi luôn có niềm tin chắc chắn rằng, một ngày kia tôi sẽ tìm được tâm dược trong cuộc đời, và tâm bệnh sẽ biến mất như thể chưa từng tồn tại. Trong não lại có thật nhiều chất dẫn truyền thần kinh, làm tôi có cảm giác lâng lâng như có thể bay được như chim. Và từ đó, sống trong hạnh phúc mãi mãi.
Chúng ta luôn phải HI VỌNG rằng một ngày KỲ TÍCH sẽ xảy ra, mọi thứ sẽ đảo ngược đến chóng mặt. Ngày ấy nhất định sẽ đến. Đừng bao giờ tuyệt vọng mà từ bỏ hi vọng của mình.
Cái ngày mà chúng ta không có thân bệnh cũng chẳng có tâm bệnh sẽ tuyệt vời thế nào nhỉ? Chẳng phải sẽ như đang sống trên thiên đường hay sao? Tất nhiên là phải vẫn còn sống chứ lúc đấy mà "tịch" rồi thì chẳng còn cảm giác gì nữa. Chết là hết bệnh, nhưng chẳng ai lại mong khỏi hết bệnh bằng cách như thế.
Quá trình gần 10 năm chữa bệnh
Một ngày sau khi về nước vài năm, lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện một vết vừa lở vừa khô, giống như bị mụn cóc, mãi về sau tôi mới biết là bệnh chàm. Sau đó, nó bắt đầu xuất hiện lúc thì trên bắp chân, lúc thì trên ngón chân. Đây là một dạng virus và nó kích hoạt hệ thống phòng vệ làm khô da của cơ thể, nhưng vô tình lại tạo điều kiện để virus phát triển và lan rộng. Bí quyết là phải duy trì được độ ẩm!
Mặc dù đã đi khám và lấy thuốc của một bệnh viện bắt đầu bằng chữ F, mất 2 triệu, nhưng chẳng có tác dụng gì. Chính bác sỹ cũng không hề tin bệnh này chữa được, chứng tỏ họ đã chữa cho rất nhiều người, lấy tiền của người bệnh, nhưng chẳng chữa khỏi cho ai cả. Được mỗi là bệnh viện rất đẹp, có người chơi piano trong đại sảnh. Nhưng mà, chỉ cần vào đại sảnh là được nghe miễn phí thôi mà, sao phải trả tới 2 triệu nhỉ?
Sau đó tôi đã thử bôi mọi loại thuốc có thể, gồm cả các loại tinh dầu, steroid gì đó (nhưng sợ tác dụng phụ nên chỉ một thời gian ngắn) nhưng không có tác dụng gì mà bệnh có khi còn nặng hơn.
Tôi đã tìm kiếm khắp trên mạng nhưng cũng không tìm được giải pháp nào cụ thể. Nhưng có người đã khỏi bằng cách bôi dung dịch sát khuẩn dùng cho phẫu thuật. Thật phiền phức!
Một ngày kia, tôi vào tiệm Guardian và được tư vấn một loại kem bôi của Pháp, loại này thì khá ổn, khi bôi vào thì ít ra ngăn được bệnh không tiến triển thêm. Và từ từ chỗ bôi sẽ khỏi dần theo thời gian. Nhưng bệnh lại nhảy ra ở chỗ khác! Cứ thế, bôi chỗ này thì chỗ khác bị, và ngày nào cũng bôi. Có một thời gian ngắn cũng khỏi được hết, tưởng là xong rồi, nhưng không ngờ một thời gian sau bệnh lại quay lại.
Việc này đã diễn ra được gần mười năm!
Vì sao bị chàm ở chân thì không nên đi dép?
Ngay từ giai đoạn đầu, tôi phát hiện ra rằng nếu đi dép và chân bị dơ thì bệnh sẽ phát ra dễ hơn. Đặc biệt là nước bẩn trên đường thì tác hại vô cùng khủng khiếp. Vì thế, cơ bản là tôi luôn giữ cho bàn chân sạch, bằng cách đi giày. Rồi tôi cũng chỉ mặc quần dài, cho đỡ bị bụi bẩn.
Hồi ở Nhật thì tôi không bị mà về nước rồi mới bị. Có lẽ là do sức đề kháng kém đi, hoặc môi trường bẩn hơn, hoặc cả hai.
Sau này khi sức đề kháng tăng lên (do giảm ký, tập thể dục) thì bệnh có giảm đi, nhưng chưa bao giờ mất hoàn toàn.
Cuối cùng, vào năm ngoái, tôi tìm ra một loại THẦN DƯỢC, với giá 21k.
Nhưng mà sự phát hiện ra thần dược này cũng lại vô cùng tình cờ. Số là, trên bàn tay của tôi có một số nốt sừng nhỏ mà tôi lại bị ám ảnh bởi bàn tay đẹp. Ngoài ra, nếu không kiểm soát tốt mà các nốt cứ xuất hiện thêm thì rất phiền. Nếu đi bệnh viện da liễu đốt đi thì không kinh tế, vì một nốt sẽ tốn tầm 150 - 200k. Hơn nữa, không thể chủ động bởi vì không lẽ cứ có nốt mới lại phải đi đốt?
Vì thế, tôi tìm giải pháp trên mạng và tìm thấy cách để điều trị mụn cơm và vết chai bằng axit salicylic. Chất này có khả năng tiêu sừng, và vì thế tôi ra hiệu thuốc tìm thuốc này. Vì đây là thuốc kê đơn nên không phải tiệm nào cũng bán, và tiệm bán thì đưa ra một loại thuốc ngoại nhập giá cao hơn, nhưng đời nào tôi mua theo tiệm thuốc khuyến nghị, vì thế nào họ cũng đưa ra loại đắt nhất.
Tôi hỏi loại rẻ hơn và được bán cho một tuýp với giá 21k. Và trên đó có ghi là chữa được eczema. Thế là tôi vừa bôi vào các nốt sừng hóa, vừa bôi lên mấy chỗ đang bị chàm.
Chỉ sau vài lần bôi, các vết chàm đang bị đỏ lặn hẳn đi! Và sau một thời gian ngắn, chẳng còn nhìn thấy gì trên da nữa. Thật kỳ diệu cuộc sống này!!
Tuyệt hơn nữa, các nốt sừng cũng tiêu tan luôn. Mọi chuyện thật thần diệu và tôi còn hét lên: Thần dược là đây, hạnh phúc là đây!
Giá chỉ có 21k một tuýp và tuýp vẫn còn đầy, bôi thêm 10 năm cũng chẳng hết. Cuối cùng, tôi đã khỏi mọi bệnh tật về thân thể, lần đầu tiên sau gần mười năm.
Tôi hạnh phúc vô ngần, cho tới khi nhớ ra, mình vẫn đang bị TÂM BỆNH. Chỉ cần chữa khỏi được tâm bệnh là xong. Nếu chúng ta kiên trì tìm kiếm giải pháp, thì bệnh gì cũng có thể chữa khỏi được. Căn bệnh mà tôi chữa khỏi là căn bệnh mà y học hiện đại đã bó tay.
Đừng cố tìm giải pháp từ bác sỹ hay bệnh viện nếu bạn đã từng và họ đã thất bại, họ chẳng biết gì về bệnh đâu. Họ chỉ lấy tiền khám và tiền bán thuốc. Tuổi thọ bác sỹ cũng chẳng hơn gì người thường, chứng tỏ họ cũng chẳng có giải pháp gì ra hồn.
Với lòng kính trọng vô hạn dành cho các bác sỹ và bệnh viện, tôi phải thừa nhận họ rất giỏi. Trong việc lấy tiền của bệnh nhân để không chữa khỏi bệnh.
Tôi phải nói vòng vo như vậy là bởi vì mọi người phải có niềm tin rằng, dù là thân bệnh hay tâm bệnh, chỉ cần chúng ta có trí tuệ và tìm kiếm, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy thần dược. Nền y học hiện đại đã hỏng vì họ chỉ tìm cách biến thành một nền công nghiệp để kiếm tiền chứ không phải từ sự chia sẻ kiến thức. Họ làm mất bao nhiêu thời gian của người dân, bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu công sức.
Tất nhiên, thần dược này cũng có tác dụng phụ là bôi nhiều sẽ có thể bị teo da. Tôi không chịu trách nhiệm gì và cũng không khuyên sử dụng thần dược này. Chỉ là một chút chia sẻ để mọi người cùng nhau thoát khỏi căn bệnh vô cùng hiểm nghèo mà tôi đã phải chịu suốt gần mười năm.
Đây là thần dược:
+Xem nội dung
No comments:
Post a Comment