"Self help" hiểu nôm na là "tự lực", tự lực để thành công, tự giúp mình để thành công. Các loại sách self hepl giờ tràn ngập thị trường, các lý thuyết tự lực để thành công, tự vươn lên thành công cũng thế. Nào là đối nhân xử thế, cách thức bán hàng đỉnh cao, vv. Có cảm giác như bạn - chỉ cần đọc vài cuốn sách tâm đắc - là có thể bán hàng ào ào, bán cho mọi người thứ mà họ không cần.
Mà tốt nhất là bán cho họ tiêu sản nhà ở. Vì giá trị cao và là cái ai cũng nghĩ là mình cần, bằng mọi giá phải mua nhà bằng được. Bằng cách này, bạn tự vươn lên thành nhà đầu tư bất động sản, dùng đòn bẩy tài chính nữa thì giàu lên tỉ phú mấy hồi.
Nhưng đấy là những người có "nền tảng" (background), tức là có cha mẹ tốt để nếu thất bại thì về nhà cha mẹ nuôi. Chứ những người có cha mẹ xấu, đã không lương hưu lại còn hay bệnh tật, thì khó mà vươn lên được. Vì không bắt đầu từ tay trắng mà từ số âm do cha mẹ là tiêu sản, và ngày càng âm hơn.
Vì thế mà lại sinh ra vô số người đọc sách tự lực vươn lên (self help) mà vẫn không tài nào thành công. Cuối cùng thành ra là SELF RAPE (tự hấp).
Như thế cũng đau khổ vì dục vọng lớn hơn năng lực của bản thân.
Những người này trở thành Đông Ki Sốt đi đánh nhau với cối xay gió, lý tưởng thì tốt nhưng không nhìn được hoàn cảnh của bản thân, cũng như của những người mà mình muốn cứu giúp. Thành ra mãi mãi vẫn không đạt được tới đích.
Giới trẻ ngày nay rất nhiều người đi vào con đường TỰ HẤP này. Tủ sách không có sách chuyên môn mấy, mà toàn sách thành công.
Nhồi nhét quá nhiều lý thuyết thành công tưởng là hay nhưng hóa ra lại khiến cho bản thân tẩu hỏa nhập ma, muốn làm mà không có đủ sức, đủ năng lượng. Vì đâu có đủ sự TĨNH LẶNG để suy nghĩ ra cách làm hợp lý.
Lúc nào cũng hừng hực khí thế do được diễn giả truyền cho, nhưng càng nhiều mục tiêu, càng nhiều công việc, và cuối cùng chết chìm trong một mớ bòng bong hỗn độn.
Như thế là TỰ HẤP (self rape) rồi còn gì.
Vậy phải làm thế nào để tránh con đường TỰ HẤP?
Thời đại này chỉ lấy thành công (nhất là về tiền bạc) làm thước đo thì tự hấp là con đường chung. Nhưng bạn có thể tránh được nó.
Đừng lấy thước đo là thành công, tiền bạc. Tôi nghĩ chỉ có lối sống bền vững, thư thái (càng nhiều càng tốt) mới là thước đó đúng, như ngay từ đầu vẫn vậy chứ nhỉ?
Nếu bạn yêu thích công việc của mình (như tôi) thì tuyệt vời. Nếu bạn làm tốt công việc của mình thì tốt. Thành bại chỉ là hư ảo, tiền bạc lúc có lúc không, là thứ phụ thuộc vào thời cuộc, làm sao bạn có thể kiểm soát hoàn toàn?
Đừng bao giờ đặt mục tiêu quá cao rồi cuối cùng lại tự hấp như thế. Cứ thư thái mà sống thôi.
Hãy lấy niềm vui và sự thư thái làm thang đo (giá trị quan) chứ không phải thành công hay tiền bạc (nhất thời).
Mark
No comments:
Post a Comment