Nếu khách hàng là tây thì không sao, vì tây thì có quyền sang chảnh, vì xã hội của họ tốt hơn. Vì thực ra, chúng ta (giả sử chính chúng ta là nhân viên khách sạn, resort 5 sao) không biết được bối cảnh của họ như thế nào. Chúng ta đánh đồng đơn giản là: Tây thì đương nhiên là giàu. Không giàu thì đi du lịch làm chi?
Khi điển hình hóa (STEREOTYPE) về tây như thế, chúng ta cảm thấy dễ chịu. Tây giàu mới đi du lịch, họ là người giàu ở tây, ghen tị với họ làm gì?
Nhưng thực ra, tây đi du lịch lại là "tây nghèo". Họ đi theo đoàn với giá chỉ 1/5 giá niêm yết mà thôi. Ví dụ resort 5* giá 200 USD thực ra tây chỉ trả có 40$ là cùng. Họ chỉ làm nghề cũng ... không khá gì hơn chúng ta đang làm. Họ đi du lịch được là nhờ có tỉ giá tốt, hay đúng ra là hồng phúc của tổ tiên và lãnh đạo của họ. Chứ bản thân họ là người cực nghèo ở nước họ rồi. Nhất là tây "Nga" hay "Đông Âu", thường chỉ nghèo mới sang ĐNA vì dịch vụ ở đây nghèo nàn, ưu điểm là giá rẻ.
Khách du lịch theo tour trả tiền hotel, resort chỉ 1/5 giá niêm yết!
Nhưng còn khách lẻ, khách sộp mà dám bước vào resort 5* thì đúng là "làm giàu bất chính"??? Ta không thích khách này mấy, vì cùng là người X như nhau, sao họ giàu thế nhỉ? Họ có thể thoải mái vung tiền không tiếc tay, như thế bố mẹ họ in được tiền vậy. Thực sự, nhà họ có máy in tiền thật đấy.
"Ta" giàu này mới làm ta uất hận và trào dâng phức cảm tự ti. Không thể chấp nhận được!
Mà đã làm ở resort 5 sao thì gặp phải loại khách này rất nhiều. Phức cảm tự ti càng cao thì càng phải tiêu tiền để được người khác "phục vụ" mới có thể giảm bớt phức cảm tự ti đi.
Nếu cũng đi ở resort 5 sao thì sao? Tiền kiếm được sẽ bay rất nhanh. Trừ khi bay ra nước ngoài rồi tới công ty du lịch để ... đi theo đoàn. Việc này cũng quá phức tạp vì lại tốn công đi ra nước ngoài. Nên cơ bản thì cách tốt nhất là đi du lịch theo gói ra nước ngoài, ví dụ đi Nhật 6 ngày 5 đêm khoảng 40 triệu.
Tất nhiên là toàn ở khách sạn 4, 5 sao, nên nếu không đi theo tour thì tiền khách sạn đã tốn tầm 250$ * 5 = 1250 USD (30 triệu) rồi, sao có giá 40 triệu được.
Từ đó thấy là, đa số khách du lịch đều ... nghèo hơn họ thể hiện nhiều ^^
Trừ đám "khách lẻ ta" ý. Vì khách này đúng kiểu vung tiền, tiều xài ác hơn tây cả trăm lần, và làm ta phức cảm tự ti hơn tây cả trăm lần.
Tôi cho rằng, môi trường 5 sao tương đối độc hại với nhân viên. Vì tiền lương không tương xứng với đẳng cấp tiêu xài ở đó. Nếu bạn bán một món hàng mà bạn không thể mua được thoải mái, bạn sẽ gặp rắc rối về tâm lý. Từ đó bạn sẽ muốn chăn dắt khách hàng để chứng tỏ họ chỉ là trọc phú (tâm lý thích gian lận).
Đây cũng là lý do mà tôi không thích ở những nơi như thế, vì tôi không chắc nhân viên có vui vẻ thật hay chỉ là giả tạo. Thường chỉ là giả tạo. Vì sao không ở homestay, nơi mọi người đều bình đẳng và vui vẻ nhỉ?
Ngay cả tâm lý khách ở resort 5 sao, trừ khi có một lý do cụ thể (review cho mọi người biết vv), cũng chưa chắc đã thoải mái vì điều này. Hoặc đơn giản là đi "nghỉ dưỡng" để xóa đi phức cảm tự ti của bản thân (đúng kiểu làm mệt thì phải hưởng thụ). Tóm lại, nghỉ hay không nghỉ ở 5 sao thì cũng bình thường thôi, chẳng có gì là đẳng cấp cả đâu. Chẳng phải nếu bạn sống thoải mái và đi nghỉ kiểu "thân ái" ở homestay vẫn tốt hơn chán hay sao?
Nếu bạn không có phức cảm tự ti, mọi chuyện sẽ thật dễ dàng và vui vẻ. Bạn còn chẳng bao giờ tranh cãi với ai cả.
Mark
No comments:
Post a Comment