Tự nhiên tôi cảm thấy buồn bã và không còn thấy có gì vui nữa, hoạt động rất kém. Dường như não đã thành bã đậu. Tâm trạng trở nên lo lắng, bất an, bồn chồn. Nếu trạng thái này mà kéo dài 2 tuần, thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn tôi đã bị trầm cảm.
Đột nhiên cảm thấy buồn bã và mất hết hứng thú thì rõ ràng là bỗng dưng trầm cảm rồi. Ở bên dưới thì tôi sẽ nói cách mở con đường máu để ... thoát ra khỏi trầm cảm.
Có biến cố gì lớn như sinh li tử biệt xảy ra à? Không, chỉ là một ngày bình thường, "phía tây không có gì lạ".
Lý do bị trầm cảm là khi bạn bị cuốn vào một mớ bòng bong cần rất nhiều công sức mới có thể thoát ra được, tức là bạn thấy một khối lượng công việc đồ sộ và để làm nó thì bạn không đủ sức. Ngay cả nhưng tổn thương tinh thần như mất người thân, thì thực ra đó là một dạng CÔNG VIỆC KHỔNG LỒ. Vì bạn sẽ phải tìm nguồn bù đắp nguồn tình cảm mà bạn vẫn nhận lâu nay, vẫn dựa vào đó, mà giờ không còn nữa. Tức là, KHỐI LƯỢNG CÔNG VIỆC mà bạn cần làm trong THỜI GIAN NGẮN là rất khủng khiếp.
Tôi bị rơi vào mẫu này:
- Khối lượng công việc khổng lồ
- Cần thực hiện trong thời gian ngắn
Mà từ lâu thì tôi đã chẳng nói về hai kẻ thù của hạnh phúc rồi nhỉ. Chính chúng nó đấy. Khối lượng công việc và thời hạn thực hiện.
Trầm cảm thường có nguyên nhân tổng hợp không có nguyên nhân chính
Bạn muốn thoát khỏi trầm cảm thì bạn phải hiểu nó. Tôi có thể tư vấn cách thoát khỏi trầm cảm, nhưng bệnh này cũng lây ác, nên tôi sẽ chỉ tư vấn trên mạng thôi. Còn gặp mặt trực tiếp thì tôi lấy 200$ một giờ, một nửa tiền này là để ... chống trầm cảm cho bản thân.Bạn phải hiểu là mọi thứ xảy ra có nguyên nhân tổng hợp, hiếm khi có nguyên nhân rõ ràng, và trầm cảm cũng vậy.
Vậy thì khối lượng công việc của tôi như thế nào, thời hạn ra sao?
À, đơn giản thôi. Dạo này tôi vừa phải làm việc như cũ, vừa xây dựng hệ thống mới, đồng thời vừa phải kiếm một "ý trung nhân" cho năm sau. Hoàn toàn chưa có gì khả thi cả. Như vậy, khối lượng công việc trở nên khổng lồ vì mới có ý tưởng chứ cũng chưa biết thực hiện như thế nào.
Ngoài ra, tôi bị thời hạn thực hiện gấp nữa, vì cái gọi là ÁP LỰC THỜI GIAN. Tôi cũng hơi muộn so với người khác, nên sợ mất cơ hội (nhất là tìm ý trung nhân).
Nguyên nhân chính thì là thế. Thêm vào đó là sự mệt mỏi trong công việc thường ngày, cộng thêm là ngày rằm (thường mệt mỏi hơn) nữa. Tức là có rất nhiều nguyên nhân.
Nhưng bạn tìm được nguyên nhân rồi thì bạn sẽ tìm được cách thoát ra thôi.
Cách thoát khỏi trầm cảm và bế tắc
Trầm cảm là hiện thân của sự bế tắc. Bạn muốn hoàn thành "đại nghiệp" trong thời gian ngắn (trong lúc bạn còn trẻ). Vì không có đủ tài nguyên (thời gian vv), năng lực, nên bạn bế tắc.Bạn tự tạo ra áp lực cực lớn và cuối cùng hệ thống thần kinh (não) bị tê liệt. Thiếu chất dẫn truyền thần kinh (serotonin vv) khiến cho bạn không suy nghĩ được tỉnh táo, và vì IQ thấp đi, nên khối lượng công việc và thời gian cần hoàn thành nó lại tăng lên. Vòng luẩn quẩn này lặp lại mãi và cuối cùng khiến bạn bị trầm cảm.
Khối lượng công việc tăng => Áp lực căng thẳng tăng => IQ thấp đi, thần kinh tê liệt => Khối lượng công việc tăng thêm do năng suất giảm => ....
Khi nào mà hệ thống thần kinh tê liệt gần như toàn bộ, bạn không còn thấy niềm vui gì, cảm giác buồn bã xâm chiếm tâm hồn, bạn biết mình đã bị trầm cảm. Như người ta thường nói:
"Nếu có ai hỏi chuyện gì đã xảy ra với tôi, hãy nói với họ rằng, mùa đông đã tới trong tâm hồn của tôi."
Não bạn cứ như vừa bị oanh tạc vậy. Rất khó để có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng rồi sẽ hồi phục được nếu bạn mở được con đường máu để thoát ra khỏi trầm cảm (mà căn nguyên là sự bế tắc).
Ai cũng bế tắc, vì thế ai cũng trầm cảm. Vì thế cần phải có phong trào quốc dân chống trầm cảm. Thực ra mê tín dị đoan cũng là do bế tắc, ẩn sau đấy cũng là trầm cảm. Mê tín dị đoan cũng là cách chống trầm cảm tạm thời, nhưng sẽ tốn kém lâu dài.
Phải mở một con đường máu để thoát ra. Nhưng nếu nghĩ như thế, khối lượng công việc của bạn lại tăng lên và kéo bạn xuống vũng bùn trầm cảm mất.
Thực ra, cách tốt nhất là TRÌ HOÃN. Bạn giảm khối lượng công việc xuống, bằng cách đóng băng mọi thứ, không giải quyết nữa. Tiếp theo, bạn bỏ thời hạn phải thực hiện, vì một sự thật là thời gian còn nhiều. Bạn còn thời gian từ nay tới cuối đời, còn rất nhiều, lỡ ra bạn thất bại thì vì bạn là 1 trong 10 tỉ người, không ai bận tâm đâu.
Đây là phong cách sống qua ngày đoạn tháng. Bạn không làm gì quá sức, vì thế không áp lực. Bạn làm việc nhưng không có thời hạn gì cả, tức là có đầy đủ thời gian để làm việc bạn muốn làm. Tất cả chúng ta chỉ có thể làm trong khả năng thôi.
Tôi ví dụ, bạn là du học sinh và tuổi tương đối cao chẳng hạn. Bạn muốn học tiếng Nhật giỏi thật nhanh, lấy bằng N1, rồi lấy bằng chuyên môn để đi xin việc. Như vậy bạn vừa học trên trường, vừa ôn N1, vừa ôn bằng chuyên môn, vừa đi xin việc. Rõ ràng là KHỐI LƯỢNG CÔNG VIỆC KHỔNG LỒ, mà trong thời gian rất ngắn, ví dụ năm sau là phải xin việc được.
Như vậy, bạn sẽ bế tắc. Nhưng nhìn kỹ lại thì bằng N1 chẳng quan trọng gì, bằng chuyên môn có thì tốt, nhưng đấy là nếu bạn có thời gian ôn và thi, nên thực ra, bạn chỉ cần nỗ lực xin được việc gì đó, có visa mới và tiếp tục duy trì thôi. Nếu bạn dành toàn bộ thời gian còn lại chỉ cho mục tiêu này, thì bạn vẫn có thể "bám trụ" lại ở Nhật và tiếp tục ước mơ chính đáng của mình (lấy N1 và bằng chuyên môn).
Vấn đề ở đây là KHỐI LƯỢNG CÔNG VIỆC và THỜI GIAN THỰC HIỆN.
Tôi đã đóng băng mọi thứ mới, mọi mối quan hệ mới, công việc mới, hệ thống mới và quay lại cách làm truyền thống, không có thời hạn nữa.
Như thế, dù đang trầm cảm nhưng tôi vẫn kiếm tiền bình thường và vẫn là dòng tiền dương.
Vấn đề về nhận thức sai nhỏ (プチ認識)
Một trong những thứ khiến chúng ta trầm cảm là "nhận thức nhỏ" (tiếng Nhật gọi là プチ認識 puchi-ninshiki).Không thể chữa trầm cảm chỉ bằng thuốc (thường giúp tăng cường các chất dẫn truyền thần kinh như serotonin) hay thực phẩm, lối sống (chuối và ánh nắng giúp chống trầm cảm), bởi như thế chỉ là chữa triệu chứng không chữa căn nguyên.
Căn nguyên là áp lực mà bạn tự tạo ra cho bản thân. Mà áp lực này là do những nhận thức sai nhỏ tạo ra rồi kết hợp nhiều nhận thức lại với nhau.
Tôi ví dụ, tôi không hài lòng với tình hình tài chính, tình hình công việc hiện tại và muốn NGHỈ HƯU SỚM. Như vậy tôi phải xây dựng một hệ thống tư bản mới. Hệ thống này lại tốn quá nhiều công sức mà còn không biết thành công hay không, phụ thuộc vào bên ngoài nên lại gây ra áp lực căng thẳng lớn hơn cũ.
Tôi cũng phải tìm cả ý trung nhân để ổn định nữa nhưng khi bạn "vã" thì tất cả đều sẽ "lửng lơ con cá vàng" ngay.
Như thế, mặc dù DỤC VỌNG thì cao nhưng NĂNG LỰC thì hạn chế, dẫn tới áp lực căng thẳng tăng dần lên (thời gian càng trôi thì ÁP LỰC THỜI GIAN càng lớn), cuối cùng dẫn thẳng tới MIỀN ĐẤT HỨA TRẦM CẢM.
Một khi đã trầm cảm rồi thì rất khó mà thoát ra. Mọi niềm vui đã biến thành tro trong miệng và mùa đông đã tới trong tâm hồn.
Nhưng nhận thức như vậy là sai chứ không đúng.
Nhận thức được nhận thức sai là điều quan trọng nhất trong chống trầm cảm.
Vì thực ra thì tôi cũng không thiếu tiền, dòng tiền vẫn dương từng năm hơn nữa là công việc cũng không quá vất vả so với người khác. Nó vất vả là do tôi tự vẽ ra để thỏa mãn dục vọng nghỉ hưu sớm mà thôi.
Nhưng đâu cần phải nghỉ hưu ngay nhỉ? Bản chất không phải như thế. Nghỉ hưu là để làm việc bạn yêu thích, không phải là để không làm gì (như thế cũng sẽ trầm cảm sớm). Nhưng chẳng phải tôi vẫn có thời gian làm việc mình thích hay sao?
Vì sao phải gấp gáp? Có lẽ, tôi hơi bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh mà thôi. Với bị áp lực thời gian phải thành công sớm để tìm được ý trung nhân và để ... thành công.
Đúng là một vòng luẩn quẩn do nhận thức sai.
Bởi lẽ, ý trung nhân của bạn không thật sự quan tâm tới công việc hay thu nhập của bạn. Nếu một người tỏ ra quan tâm, đó không phải mối bạn muốn theo đuổi nữa, vì sớm muộn thì họ cũng sẽ gây rắc rối (họ không thật sự hạnh phúc mà chỉ chạy theo phức cảm tự ti của họ).
Như vậy, bạn chỉ cần đóng băng lại mọi thứ và bỏ hết mọi thời hạn mà thôi.
Chắc gì có gia đình đã hạnh phúc? Những người có gia đình và người yêu còn khổ hơn người độc thân nhiều. Sự thật là thế. Vì một khi hết mục tiêu, cuộc sống sẽ thật khủng khiếp.
Tóm lại thì bạn sống theo THÓI QUEN CŨ, nhưng từ từ sẽ áp dụng dần một số thói quen mới.
Lao động xã hội chủ nghĩa để chống trầm cảm
Khi bạn bị trầm cảm, bạn không thể làm việc được nữa. Vì bạn không thể chịu được thêm áp lực nữa.Cách tốt để giải tỏa áp lực là LÀM VIỆC VỪA SỨC, ví dụ việc dễ dàng, việc bạn đã quen thuộc. Như là chăm chó, viết blog, dọn nhà, nấu ăn (cũng hơi quá sức, chỉ nên mua đồ ăn sẵn thôi) chẳng hạn.
Như thế, bạn phải lao động xã hội chủ nghĩa. Bạn chỉ làm việc đơn giản và nói không với mọi việc có vẻ phức tạp.
Một cách hay là viết sơ đồ tư duy (mindmap). Vì sao? Vì bạn không thể làm việc được nữa. Bạn chỉ mindmap để vẽ ra cách thực hiện những việc bạn "phải" làm hay muốn làm "vào một lúc nào đó" (chứ không có thời hạn cụ thể).
Bằng cách vẽ sơ đồ tư duy, tìm ra cách làm, từ từ bạn sẽ có cách làm chi tiết theo từng bước nhỏ, do đó mà bạn giảm được áp lực. Vì khi chia ra nhiều bước nhỏ thì bạn không phải cố gắng mấy, và bạn ước lượng được thời gian cần thực hiện nó (cần khá nhiều thời gian!).
Nếu bạn không làm mindmap, bạn có xu hướng đánh giá công việc quá thấp, nghĩ là 1 ngày là làm xong.
Không, ai mà làm 1 ngày xong 1 việc được chứ. Hơn nữa, bạn đang trầm cảm mà.
Dọn dẹp hay mindmap, viết nhật ký vv sẽ có tác dụng rất tốt để chống trầm cảm.
Tôi đã khỏi trầm cảm, dù vẫn còn hơi "dư chấn".
Cuối cùng mùa đông đã qua đi và mùa hè đã trở lại. Cuộc đời thật tươi đẹp biết bao!
Mark
No comments:
Post a Comment