Nhưng không nên cổ xúy người khác làm thế. Dù vậy, có rất nhiều người cổ vũ và tôn vinh những người này. Giống kiểu tôn vinh công - dung - ngôn - hạnh của phụ nữ để thao túng họ.
Những người này (gọi tạm là "anh hùng bàn phím" = AHBP) thực ra cũng có "tâm cảnh" riêng. Hôm nay tôi sẽ phân tích tâm lý của AHBP.
Anh hùng bàn phím là ai
Đây là những người thường ở tầng lớp bị trị, tầng lớp đáy của xã hội, bất mãn xã hội nhưng bất lực trong cuộc sống. Họ là nạn nhân thuộc tầng lớp bị chà đạp của xã hội, nhận thức xã hội tương đối kém, bị nhồi sọ nên sùng bái quyền lực. Khỏi cần nói, họ cũng là dạng sùng bái cha mẹ và có cả đống trách nhiệm với gia đình, còn lâu mới có quyền sống cuộc sống của bản thân.Họ không có quyền phát ngôn, hoặc có phát ngôn cũng không ai nghe. Ở nhà thì chỉ cha mẹ họ được phát ngôn thôi. Nên họ lên mạng comment, thể hiện "chính kiến", "kiến thức" và thực hiện quyền "phát ngôn". Đến đây thì vẫn tốt.
Nhưng vì sao họ cổ xúy người khác đi bắt cướp? Rồi họ sẽ ngưỡng mộ, tôn vinh và sau đó là xót thương nếu người bắt cướp bị cướp đâm hay giết?
Vì sao họ không tự mình làm gương đi bắt cướp? Đây mới là "nhân cách" của AHBP.
Vấn đề là, AHBP có được tự quyết định cuộc đời mình đâu. Cha mẹ, lãnh đạo của họ quyết định họ sẽ nghĩ gì, sống thế nào, nên suy nghĩ ra sao. Vì họ còn trách nhiệm (với cha mẹ vv) nên không thể tự đi bắt cướp.
Hơn nữa, AHBP là người tư lợi: Họ thích có người làm sạch xã hội cho họ, chứ họ không muốn gặp nguy hiểm.
Nếu họ không tư lợi, họ đã đi bắt cướp rồi. Họ chỉ thích ngồi nhà cổ xúy thôi. Chứ thấy đánh nhau họ chạy đầu nước.
Bất mãn xã hội của AHBP
AHBP không phải là người có vị thế tốt, và chất lượng cuộc sống không tốt, vì họ bị "bất mãn xã hội". Thông thường, người ta yêu cầu cảnh sát trấn áp tội phạm, không ai lại cổ vũ người dân không có trang bị vũ khí đi bắt cướp cả. Vì làm thế là ngang trái mà!Nhưng, họ không dám chất vấn cảnh sát hay lãnh đạo. Vì họ thừa biết, có yêu cầu cũng chẳng ai thèm nghe. Vì họ không có quyền phát ngôn "linh tinh".
Họ không được nghe vì:
- Phong cách, thái độ của họ tồi
- Vị thế quá thấp để đòi hỏi
- Ý kiến vớ vẩn, thích ỷ lại vv
Ngay cả trong nhà, AHBP nói cũng chả ai thèm nghe. Vì vị thế quá kém.
Vì thế, AHBP cơ bản là mất niềm tin vào hệ thống xã hội. Nhưng họ cũng BỨC XÚC với nạn trộm cắp.
Họ không dám, thâm chí chưa chắc đã được tự vệ mà an toàn. Vì nếu đánh bị thương kẻ trộm hay kẻ cướp thì rất có thể sẽ bị TRUY TỐ.
Quy trình đúng là: Gặp trộm cướp thì trốn đi hoặc xin tha hay ít ra nói chuyện cho đàng hoàng. Sau đó báo cảnh sát.
Cảnh sát thì tùy hứng mà có nhận hay không. Phải xem xét về lợi ích (thường chả có lợi gì), tâm trạng (có vui hay không) vv. Thường thì sẽ bắt tường trình chán chê cho hết cái thói ỷ lại thích vòi vĩnh.
Vì thế mà AHBP thường khá là bức xúc. Nên chỉ còn hi vọng dân tự đi bắt cướp mà thôi.
Họ cổ xúy việc đó vì họ nghĩ là họ được lợi. Không ai được lợi cả. Vì đấy không thể là giải pháp lâu dài được.
Dạng bất mãn xã hội kiểu AHBP thời nay là tương đối nhiều. Đó là những người tư lợi mà thôi.
Tất nhiên là đám AHBP thường đòi "xử thật nặng làm gương", "tử hình" người khác. Họ còn là bậc trưởng thượng, quan tòa và nhà đạo đức trong xã hội nữa. Thật lòng mà nói, họ chỉ là nạn nhân cay đắng trong cuộc đời và bị xã hội lãng quên.
Họ đáng thương hay đáng trách thì tùy cách nhìn.
Nhưng cổ xúy người khác làm việc nguy hiểm thì đó là thói tư lợi và đạo đức giả. Có lẽ vì sống tư lợi và đạo đức giả mà họ đã thật sự bị lãng quên trong cuộc đời, không có tiếng nói ngay cả trong gia đình. Việc này lại do giáo dục tư lợi từ nhỏ trong gia đình.
Nhân tiện, AHBP thì ở đâu cũng nhiều. Ngay cả ở Nhật cũng có cả đống. Chỉ lên mạng comment là chính, tỏ thái độ bề trên để phán xét. Hoàn toàn là do giáo dục tư lợi trong gia đình. Không nên hi vọng AHBP sống có danh dự hay lòng tự trọng hay biết xấu hổ. Việc của họ là đánh hôi, đánh hội đồng (tất nhiên là trên mạng) mà thôi.
Vấn đề hoàn toàn do hoàn cảnh (giáo dục gia đình kiểu tư lợi) mà ra. Dù thích họ hay không, AHBP sẽ luôn tồn tại quanh chúng ta.
Mark
No comments:
Post a Comment