Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn
Showing posts with label hạnh phúc luận. Show all posts
Showing posts with label hạnh phúc luận. Show all posts

Tuesday, October 24, 2017

Anh Tran phải làm thế nào để cảm thấy hạnh phúc?

Anh Tran mặc dù có cuộc sống đầy đủ nhưng lại cảm thấy trống rỗng.

Trong bài trước chúng ta đã nói tới trường hợp của anh Tran: Mặc dù cuộc sống đầy đủ về vật chất, tinh thần nhưng anh lại cảm thấy trống rỗng.

Phải chăng hạnh phúc chỉ là do cảm nhận?
幸せは気のもちようでしょうか?
Tôi không nghĩ như vậy. Một phần hạnh phúc là do cảm nhận, nhưng phần lớn là do khoa học về hạnh phúc. Bạn không thể dùng ý chí để dừng một chiếc xe hơi, mà phải nhấn phanh đúng không? ^^

Động lượng của một vật thể p = m×v nên vận tốc, khối lượng càng lớn thì quán tính càng lớn, vì thế chạy xe phải giữ khoảng cách an toàn. Toán học, vật lý học áp dụng phổ quát trong cuộc sống và khoa học về hạnh phúc cũng vậy.

Nếu hạnh phúc là do cảm nhận thì nhân loại hoặc hạnh phúc cả hoặc là bi kịch cả rồi. Chẳng qua nhiều người khổ là về khoa học họ khổ thật, sau đó lại thêm phần tâm lý nạn nhân nữa, nên khuếch đại nỗi khổ tinh thần lên, nhưng đây lại thuộc phạm trù khác nên sẽ bàn sau.

Thật ra thì trong bài "Chấp trước" TORAWARERU tôi cũng đã có nói về nguyên nhân của khổ:

Câu hỏi lần này là: Anh Tran phải làm thế nào để cảm thấy hạnh phúc?

Saturday, October 21, 2017

Sở hữu và hạnh phúc

Sở hữu đem lại hạnh phúc ngắn hạn nhưng không phải vì thế mà bạn không nên sở hữu. Về cơ bản sở hữu là việc tốt, đặc biệt là sở hữu tiền, tài sản, mối quan hệ tốt. Tuy nhiên, lấy việc sở hữu để tìm niềm vui và hạnh phúc thì không thể hạnh phúc lâu dài được. Mua sắm là một nhu cầu chính đáng, vì nó sẽ đem lại niềm vui, miễn là bạn mua sắm đúng cách.

Tôi không hề nói là không sở hữu gì thì sẽ hạnh phúc. Tôi cũng sở hữu cả một lô xích xông thứ, nhưng đều là những thứ phù hợp với triết lý của tôi.

Chúng ta cần phải hiểu tương quan giữa sở hữu và hạnh phúc. Để giải thích, tôi lại vẽ ra sơ đồ này:

Sơ đồ tương quan giữa Sở hữu và Hạnh phúc

Đường A màu đỏ là biểu diễn tương quan giữa sở hữu và hạnh phúc: Bạn càng sở hữu nhiều thì sẽ càng hạnh phúc. Nhìn chung người giàu sẽ hạnh phúc hơn người nghèo, tức là khi bạn giàu lên bạn sẽ hạnh phúc hơn so với thời nghèo, vì thế hiếm khi bạn muốn nghèo đi.

Nhưng lưu ý là, điều này chỉ đúng trong một giới hạn thôi, vì hạnh phúc kiểu này có một giới hạn sau đó cho dù bạn có sở hữu nhiều hơn nữa thì hạnh phúc sẽ hầu như không tăng lên. Đây là trường hợp sở hữu quá nhiều hay nghiện mua sắm. Người ta nghiện mua sắm là vì người ta muốn cảm nhận được sự hạnh phúc, dù chỉ ngắn hạn, bằng cách thỏa mãn cơn nghiện.

Tức là tới một lúc nào đó, bạn sẽ có đủ đồ và không thể tăng hạnh phúc bằng sở hữu được nữa. Lúc này, bạn cảm thấy mất động lực làm việc, mất lý tưởng sống. Vì thường người ta chỉ có động lực kiếm tiền nếu có nhu cầu mua nhà, mua xe, mua vợ/chồng, mua con cái vv thôi mà.

Khi đó, bạn bị xâm chiếm bởi CẢM GIÁC TRỐNG RỖNG. Và lúc này nếu vẫn tăng sở hữu thì có thể sẽ thành đường B màu xanh: Càng tăng sở hữu càng cảm thấy khổ sở, kém hạnh phúc đi. Thật sự là có nhiều người kém hạnh phúc đi thật, vì họ sở hữu quá nhiều. Ở một khía cạnh nhất định, đây là lúc họ muốn cho đi (tức là bố thí) để hạnh phúc hơn.

Cũng theo sơ đồ trên, người nghèo dễ cảm thấy hạnh phúc (ngắn hạn) hơn người giàu. Vì họ chỉ cần tăng sở hữu rất ít là hạnh phúc đã tăng lên khá nhiều.

Tuy nhiên, vì thế mà người nghèo hạnh phúc hơn người giàu, hay vì thế mà mọi người nên nghèo đi (bằng cách đem bố thí tất làm lại từ đầu) thì điều này lại không đúng. Vì lúc đấy nỗi khổ của dục cầu bất mãn (nhu cầu không được thỏa mãn) lại tăng lên. Nếu không thì mọi người è cổ ra kiếm tiền để sở hữu làm gì?

Nên sống hơi thiếu thốn

Chúng ta sẽ chọn vùng sở hữu đem lại mức độ hạnh phúc cao nhất: Đó là vùng cảm nhận hơi thiếu thốn nhưng không quá thiếu thốn. Như thế thì bạn vẫn còn động lực để phấn đấu, mà lại không khổ sở vì thiếu thốn.

Bạn sở hữu ở mức độ hơi thiếu thốn so với tài sản, năng lực của bạn có.

Vì thế mà bạn phải có ước mơ và lý tưởng to lớn hơn năng lực một chút, gọi là THINK BIG (nghĩ lớn).

Tôi nhớ tới câu này: Think big, do small, live tiny, die nothing left.
Nghĩ lớn, làm nhỏ, sống li ti, chết không để lại gì.

Không cần cực đoan tới mức như thế, nhưng ước mơ và lý tưởng là vô cùng quan trọng trong cuộc sống hạnh phúc. Bạn hãy tự hỏi bản thân mỗi ngày: Ước mơ của tôi là gì? Lý tưởng của tôi là gì?

Hoặc đơn giản là: Nếu không cần phải kiếm tiền để sở hữu nữa, thì tôi thật sự muốn làm gì?
Mark

"Cảm giác trống rỗng"

"Cuộc sống không có đúng hay sai, mà chỉ có nghị luận"
- Danh chuyết cổ đại Mark -

Vì sao con người phải chịu "cảm giác trống rỗng"?

Dù bạn thuộc quốc gia, dân tộc, hay chủng tộc nào, thì đặc điểm chung có lẽ là "cảm giác trống rỗng" sẽ ghé thăm bạn. Trong tiếng Nhật sẽ diễn tả bằng:
虚しさ MUNASHISA = sự trống rỗng trong tâm hồn
空虚感 KUUKYOKAN = cảm giác trống rỗng
欠乏感 KETSUBOUKAN = cảm giác thiếu hụt
物足りなさ MONOTARINASA = sự thiếu thốn
Cảm giác trống rỗng KHÔNG phải là điều xấu và không phải vấn đề cá nhân, nên đừng cá nhân hóa vấn đề (do not take it personally). Đây chỉ là NGHỊ LUẬN vì nếu tôi đang cảm thấy trống rỗng thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà "chuyết" làm gì, mà "chuyết" thì khó mà trống rỗng được. Sở dĩ tôi "chuyết" là vì đây cũng là một chủ đề trong cuộc đời. Hơn nữa, "chuyết" vì bạn bè là chính.

Tôi sẽ nói ngắn gọn thế này: Khi bạn thiếu thốn thì dục vọng không được thỏa mãn sẽ thiêu đốt bạn (dục cầu bất mãn), khi bạn đầy đủ thì cảm giác trống rỗng sẽ bao vây bạn.

Khó mà có thể hạnh phúc hoàn toàn được. Nói thẳng ra là, khi bạn nghèo thì bạn mơ ước có nhiều thứ, bạn có ĐỘNG LỰC để sống và phấn đấu. Đến khi có đầy đủ các thứ rồi thì bạn hết MỤC TIÊU, hết LÝ TƯỞNG nên cũng mất luôn động lực. Tức là khi đầy đủ thì cảm giác trống rỗng sẽ kéo đến, phủ một bóng mây mù lên cuộc đời bạn.

Bạn không còn biết mình cần gì, muốn gì nữa. Không điều gì làm bạn cảm thấy vui nữa. Những thứ làm bạn cảm thấy vui thì không còn vui như xưa. Những lý tưởng thời "trẻ" thì bạn đã đạt được hết, nên bạn cảm thấy cuộc sống thật nhạt nhẽo. Cuộc sống của bạn không thiếu thốn gì và không bị áp lực gì, nhất là về tiền bạc, hay tình cảm, nhưng cũng không có gì gọi là đột phá hay mới mẻ. Bạn không TRẦM CẢM, vì trầm cảm thì lại là một phạm trù khác hẳn.

Bạn vẫn làm việc đều đều, vẫn làm tốt nhưng không thấy vui hay lý tưởng gì nữa. Bạn có thể học thêm thứ này thứ kia, hay có ý muốn đổi việc, nhưng lại sợ MẤT MÁT. Mà việc thay đổi sẽ cần rất nhiều năng lượng, thứ mà bạn luôn cảm thấy thiếu thốn.

Đấy gọi là CẢM GIÁC TRỐNG RỖNG. Đây là vấn đề của người giàu, những người sống đầy đủ (thường là cả vật chất lẫn tinh thần). Cuộc sống của họ không tệ, hơn đứt đại đa số dân chúng, nhưng họ vẫn cảm thấy trống rỗng. Những kẻ thiếu hiểu biết thường gọi là "Sướng mà không biết đường sướng" hay "Sướng chán so với nhiều người khác".

Đó là cách suy nghĩ của những người không hiểu biết mà thôi. Vì sự trống rỗng là kết quả hiển nhiên, không phải vấn đề cá nhân. Bạn có thể sướng (về vật chất, tình cảm) hơn so với đa số nhiều người nhưng không đảm bảo bạn sẽ hạnh phúc. Bởi vì cái "sướng", "hạnh phúc" mà thiên hạ nói chỉ là khái niệm và tiêu chí của những người không hạnh phúc mà thôi. Một trong những lý do họ không hạnh phúc là họ kém hiểu biết.

Để tôi nói thẳng ra thế này: Đầy đủ về vật chất và tinh thần không phải là điều kiện đủ để hạnh phúc, thậm chí cũng không phải là điều kiện cần để hạnh phúc.

Khi bạn đầy đủ về vật chất, tinh thần thì bạn khó hạnh phúc hơn gấp bội. Vì khi bạn nghèo và thiếu thốn, bạn còn động lực để phấn đấu, vì thế, khi đạt được thứ gì đó, dù là nhỏ bé, bạn vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều.

Đa số người giàu thường nhớ lại thời nghèo khó "hạnh phúc" là vì thế. Vì mọi cảm giác ngon ngọt, hạnh phúc đã tan biến từ lâu, khi họ kiếm được rất nhiều tiền. Theo một nghĩa nào đó, cũng có thể nói là "niềm vui biến thành tro trong miệng".

Cảm giác trống rỗng của người nghèo và tầng lớp trung lưu