Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn

Wednesday, June 28, 2023

Con người chết vì sự quá bình thường?

 "Con người nói chung thường chết vì sự quá bình thường. Cuối cùng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cái tên. Đó là sự bình thường chết người."

-Câu chuyết hôm nay-

"Bình thường" là như thế nào?

Là 普通 [phổ thông], ai cũng giống ai, người ta làm sao mình làm vậy, là dĩ hòa vi quý, là kính trên nhường dưới (vì ai cũng làm thế!), là lao đầu vào kiếm tiền ... Tức là không làm gì khác lạ với những người xung quanh. Tiếng Nhật gọi người bình thường là 普通の人 (futsuu no hito), ở đâu chúng ta cũng nhìn thấy. Ngày ngày dậy sớm ăn sáng đi làm trên tàu điện "cá mòi" ....

Nói chung, bình thường là học hết cấp ba thì học cao đẳng, đại học, ... năm cuối sắp tốt nghiệp thì hoạt động xin việc đi làm, gọi là 就職活動 [shuushoku katsudou, tựu chức hoạt động], dân du (học sinh) hay gọi là "đi syu". Gọi tắt là 就活 [shuukatsu hay syuukatsu], sau khi xin việc đi làm thành công tới tuổi thì 婚活 konkatsu tức là hoạt động tìm đối tác kết hôn, để mong thành thân, động phòng hoa chúc, sinh con đẻ cái ...

普通過ぎなんじゃない? Không bình thường quá hay sao?

Đến đây thì vẫn tốt. Lập gia đình, sinh con, mua nhà, mua xe (hoặc đi tàu điện, mà xe ở bển cũng rẻ), cặm cụi đi làm mấy chúc năm tới khi con khôn lớn ... Cũng bình thường mà!

Nhưng đó là sự bình thường chết người. Đến tuổi trung niên thì không ổn tí nào. Tôi không nói là những người "không bình thường" tức là không theo lộ trình trên sẽ ổn, đến tuổi trung niên ai cũng sẽ bất ổn. Sự bình thường chết người ở đây chính là: Không ai nói cho bạn biết sự thật đó là sự bình thường chết người. Bởi vì, bạn đã có quá nhiều gánh nặng, quá nhiều trách nhiệm, nếu từ chối thực hiện thì mọi thứ chỉ có đổ vỡ, dẫn tới nỗi khổ sinh ly tử biết và hàng trăm mối lo, nỗi khổ khác.

Sự QUÁ BÌNH THƯỜNG giết chết chúng ta vì quá bình thường có nghĩa là sẽ kiệt sức khi trung tuổi, phải tìm niềm an ủi trong tôn giáo nào đó, hoặc mê tín, hoặc tâm linh, cố gắng tìm quyển kinh kệ để mong được giải thoát khỏi nỗi phiền muộn, nỗi khổ lao bủa vây tứ phía. Ngày đọc trăm trang sách chỉ thêm rối não.

Chúng ta đơn giản là hết khả năng suy xét, mất đi sự minh mẫn, từ đó, mất đi bản sắc, bản ngã, cá tính, trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cái tên.

Mọi người nói gì về bạn? Bạn nói gì về bạn? Là "tiền bối", là "hậu bối", là "bạn" tôi? Chỉ thế thôi. Vì bạn không còn chém gió, vì bạn không còn chuyết, vì bạn chỉ trích dẫn những lời động viên "vạn điều dở" đông tây kim cố nào đó, nghĩa là bạn chỉ còn cái tên mà thôi. Cái tên trong hàng vạn cái tên, hạt cát trong hàng triệu hạt cát.

Từ khi đi làm và cố gắng trở nên giống mọi người, tôi rơi vào hoàn cảnh đó. Tôi rỗng tuếch và chỉ còn cái tên, mỗi ngày tôi đều tự hỏi: Tôi có phải là tôi không hả tôi?

Tôi đã chết vì sự quá bình thường. Nhưng một ngày tôi lại sống lại. Vì tôi không muốn theo hội tôn giáo, hội tâm linh, hội mê tín. Tôi không muốn mất đi bản ngã, mất đi bản sắc. Tại sao không viết nên một bản nhạc du dương trong cuộc sống?

Đã đến lúc phải từ bỏ sự "quá bình thường", hay đúng ra, đừng theo đuổi sự "bình thường (phổ thông)".

Vì sao gọi là sự bình thường chết người?

Sự bình thường là bạn cạnh tranh hàng triệu người, sự cạnh tranh khốc liệt này làm bạn trở thành một kẻ chạy đua luôn phải bứt tốc độ lao về phía trước. Phần thường rất ít ỏi. Nó chết người vì bạn tốn rất nhiều thời gian, sức lực, chỉ để làm việc mà ai cũng làm.

Nhưng điều đó mới chi là từ phía bản thân bạn tự thôi thúc mình. Người xung quanh trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt để "làm người bình thường", họ cũng kỳ vọng bạn làm như họ, họ gây sức ép để bạn làm như họ, họ loại bạn ra khỏi cuộc chơi vì bạn không giống họ. Từ đó, bạn bị thúc ép, chi phối để trở thành "người bình thường" giống mọi người.

Chỉ có "người bình thường" mới đáng sống hay sao? Không đâu, người bình thường đa phần đều sống mòn.

Đó là lý do họ đổ vỡ về tinh thần, về tâm lý khi bước vào giai đoạn trung tuổi. Đêm dài lắm mộng. Đêm dài rất lắm mộng.

Mark

No comments:

Post a Comment