Nhân tiện, vì sao bạn làm thứ bạn đang làm, với tư cách là một con người?
Nhất là khi việc đó dường như là vô bổ (viết blog), có việc thậm chí còn "khí" sai trái? Vì sao con người làm tất cả những việc họ đang làm? Trong khi thật lòng mà nói, công danh thành bại trong cuộc đời cũng chỉ là hư vô mà thôi. Sẽ không ai nhớ bạn là ai, đã từng làm gì, lý tưởng của bạn là gì, bạn sống có vui không, ý trung nhân hay người tình trong mộng của bạn là ai. Không, chẳng ai quan tâm cả, ngay cả từ khi bạn đang sống sờ sờ ra đấy. Nhưng như thế có khi lại hay nhỉ, bạn sẽ tha hồ sa ngã mà không bị ai để ý.
Tôi sa ngã! Thật tuyệt vì chẳng ai biết tôi là ai, lý tưởng của tôi là gì, ý trung nhân hay người tình trong mộng của tôi là ai, đâu là tình yêu đích thực của tôi. Tôi còn mới phát hiện thêm: Tôi sa ngã ở mức độ ... cao! Cảm giác tuyệt thật đấy. Làm việc mà ít người làm ý mà.
Nhưng tuyệt nhất là, chẳng ai biết bạn là ai và chẳng ai quan tâm bạn đang làm gì.
Có lẽ chỉ có bạn là quan tâm thôi. Nên trong cuộc sống hãy mạnh dạn mà sống cuộc sống đích thực, vì cuộc sống chỉ có một lần thôi. Ai cũng sẽ già, sẽ chết, và sẽ hết chuyện, hết thị phi luôn.
Biết rốt cuộc điều thì là quan trọng bậc nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng và vô vị này không?
CẢM XÚC.
EMOTION.
Tất cả những thì con người làm, với tư cách là một con người, đều là vì cảm xúc mà thôi. Tôi không thể sống vì tiền, hay để kiếm tiền, vì tôi không có cảm xúc với tiền. Những việc mà tôi có cảm xúc thì chả liên quan đến tiền mấy, đó là chém gió trên mạng (blog) mỗi ngày, miễn là còn gió để chém.
Mà hết gió thì cũng chém chứ. Gió lặng lâu rồi, chả ai còn quan tâm tới blog này nữa đâu. Nhưng tôi vẫn chém đều. Biết đâu sẽ có gió? Không, không nên nói thế. Không nên thiếu tự tin. Vì chém đủ thì sẽ có bão.
"Cho tôi được một lần"
Vì chỉ có TRẢI NGHIỆM mới đem lại CẢM XÚC!
Nhân tiện nói về cảm xúc. Cảm xúc là thứ quan trong bậc nhất trong cuộc đời. Mà ví dụ điển hình là những phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng, tâm hồn thuần khiết như pha lê nhỉ? Ở nước tôi thì đầy (ở cảnh giới Nhật Bản thì hơi hiếm, trừ các bạn đã sang đó du học ^^).
Không, chả xơ múi được gì. Tôi khù khờ lắm. Nhưng quan trọng là sống ở một nơi có nhiều người như thế thì CẢM XÚC sẽ tốt hơn, nên có nhiều động lực và nhiều gió hơn. Toàn gió nóng không à!
Ở cảnh giới Nhật Bản, tôi không những ế, mà còn đau nữa: Không có mục tiêu gì và cũng chả có tí gió nào. Tôi sẽ nói về việc ế ở cảnh giới Nhật Bản trong một dịp khác.
Tin là thế này nhé: Mọi người làm mọi thứ chỉ vì cảm xúc mà thôi. Vì sao nam giới ra sức kiếm tiền, phụ nữ ra sức làm đẹp? Vì họ hi vọng sẽ có cảm xúc. Nếu không có cảm xúc, bạn sẽ chẳng thèm ăn mặc chỉn chu ra đường. Cuộc sống dù có đầy đủ về vật chất mà không có cảm xúc thì cũng khó mà hạnh phúc được. Những người sống trong nhung lụa nhưng không thấy hạnh phúc thường bị lên án là "sướng mà không biết hưởng" nhưng thật ra, những người lên án mới là trường hợp khó hạnh phúc nhất vì họ chỉ chăm chăm vào lợi ích và vật chất, cảm xúc trong cuộc sống của họ rất ít.
Không thể chăm chăm vào lợi ích, vật chất, tiền bạc, vv để sống hạnh phúc là vì thế. Vì hạnh phúc liên quan tới cảm xúc nhiều hơn. Bạn cần sống tích cực với "tư cách một con người" chứ không phải tiêu cực như một cỗ máy được lập trình sẵn bởi định kiến và giáo điều xã hội.
ĐI DU HỌC CŨNG LÀ DO "CẢM XÚC"
Trừ các trường hợp đi do gia đình quyết định, sắp đặt, hay đi để kiếm tiền, thì đa số đi là vì "cảm xúc". Cảm xúc như thế nào?Chắc một nửa là do đọc manga, xem anime, tiếp xúc văn hóa Nhật. Một số là do tiếp xúc với người Nhật. Như vậy, từ nhỏ là đã có cảm xúc muốn đi du học rồi. Ở đây tôi nói trường hợp tự mình muốn đi, không phải do gia đình định hướng hay đi theo phong trào kiếm tiền.
Cũng có những người có sẵn máu phiêu lưu và đi đại (tôi cũng là người như thế). Nếu bạn có sẵn máu phiêu lưu thì có xích chân bạn lại, bạn vẫn tìm cách chuồn đi thôi.
Có những bạn đã tự lập sẵn từ khi học cấp ba, nên việc du học chỉ là đương nhiên. Mà đã tự lập sẵn thì sang Nhật sẽ như là ... về nhà thôi. Ai cũng quý bạn và bạn quý mọi người. Chẳng có cảm giác gì là xa nhà.
Thậm chí, bạn sẽ TỎA SÁNG, vì bạn đã MÀI GIỮA BẢN THÂN sẵn rồi.
Nhưng ngay cả "máu phiêu lưu" cũng không phải là ngẫu nhiên. Dường như, đó là số phận thì phải. Từ nhỏ tôi luôn mong một cuộc sống sóng gió, vì tôi không thích cuộc đời phẳng lặng. Tôi luôn mơ về cuộc sống giông bão. Quả thật, cuộc đời diễn ra hơi quá (lố) so với tưởng tượng, nhưng tốt mà, vì quan trọng là CẢM XÚC. Chẳng phải tôi vẫn còn chém gió được hay sao?
Quá trình sinh trưởng khi tuổi thơ là rất quan trọng. Tôi được đọc rất nhiều sách văn học, nhất là nước ngoài. Nên bằng cách nào đó, máu phiêu lưu nhiễm vào trong máu. Có lẽ mọi người cũng vậy. Con người được nuôi dưỡng tâm hồn như thế. Hoàn toàn do cha mẹ bạn là ai, nuôi dạy bạn thế nào.
Việc đó cũng là do "cảm xúc" mà cha mẹ dành cho bạn. Nếu họ thật sự yêu thương và TÔN TRỌNG bạn, bạn sẽ có tâm hồn bay bổng và đầu óc mơ mộng, vì thế, cuộc đời bạn có nhiều cảm xúc hơn do bạn sẽ phiêu lưu và có nhiều trải nghiệm trong cuộc đời.
Dù bạn đi du học hay không đi du học, thích phiêu lưu hay không thích phiêu lưu thì tôi cũng khuyên bạn là: Hãy coi trọng cảm xúc của bản thân trên tiền bạc, danh lợi (dù hai thứ này đều tốt và tôi cũng thích thôi ha ha). Vì cuộc đời chỉ có một, bạn chỉ sống có một lần, ai cũng sẽ già và cát bụi lại trở về với cát bụi, sẽ hết ân oán và thị phi. Hãy theo đuổi đam mê hay lý tưởng nếu có điều kiện. Như thế, cuộc sống của bạn sẽ có cảm xúc và thời gian trôi đi - chắc chắn thời gian sẽ trôi đi - mà bạn không hối tiếc. Hãy TRẢI NGHIỆM, vì chỉ kinh nghiệm mới trở thành tri thức và trải nghiệm mới đem lại cảm xúc.
Mark - Blog của tôi, do tôi và vì
No comments:
Post a Comment