Miễn 100% phí hồ sơ du học Nhật + Tặng 5~9 triệu/bạn

Saturday, November 29, 2025

Lên chuyến tàu cuối cùng để "cứu tâm"

Vào khoảng đầu năm 2020 tôi bị rơi vào vòng xoáy đen tối của cuộc đời khi sức khỏe lao dốc và bị ám quẻ liên tục. Giống như bị quỷ ám vậy, có khi tôi còn bị ảo giác vì bị lũ cô hồn chơi xấu nữa. Lúc đấy khá là bâng khuâng không biết làm gì tiếp vì thị lực suy giảm tới mức cũng không viết blog được nữa vì mắt không nhìn màn hình được. Khá là bi thảm đấy.

Sau đấy là giai đoạn bị quỷ ám, mơ thấy ác mộng liên tục. Có khi còn phải đánh đấm với ma quỷ trong mơ nữa, khá là mệt mỏi. Hãy tưởng tượng một người trung niên ngủ dậy sau mỗi đêm dài 8 tiếng mà cảm giác chưa ngủ được gì mấy xem! Chắc chỉ hơn được người bị trầm cảm.

Đã thế, mái tóc cũng không còn được như xưa nữa. Bi kịch! Đại bi kịch! Tôi muốn làm người Mãn Thanh, hoặc người Do Thái để đội "mũ kính chúa". Giờ mới hiểu vì sao người Do Thái lại làm thế.

Còn về tình cảm thì thế nào nhỉ? Thảm họa. Hãy nghĩ tới một "ông chú" trung niên, không có công ăn việc làm gì ổn định, không có tài sản gì lớn, với mái đầu không còn nguyên vẹn và tính tình thì khá ẩm ương, sợ gia đình và sợ trách nhiệm xem.

Cơ bản là dở hơi và chẳng đi đến đâu cả. Cần thực sự làm gì đó rất gấp, trước khi mọi chuyện quá muộn màng.

Đời đúng là dở hơi và không biết trước chuyện gì. Tôi thực sự ở trong một vòng xoáy và tâm lý lao dốc liên tục, như ở trên một con tàu lượn, có những lúc xuống đáy rất sâu cảm giác như trầm cảm đến nơi ý. Quả là đêm dài lắm mộng. Tôi tự hỏi, khi con người già đi, họ phải chịu nhiều nhứ vậy sao? Thế là tôi lại chuyển qua đồng cảm với người già.

Có thứ gì đó đã hoàn toàn chệch hướng và tôi cũng không xác định được cụ thể nguyên nhân là gì. Có lẽ chỉ là khủng hoảng tuổi trung niên chăng.

Tôi bị rơi vào một tâm bệnh rất nặng, nhưng không biết tâm dược là gì. Mọi mục tiêu đều trở nên xa vời và mơ hồ.

Lúc đó, tôi cũng chẳng ở trong thị trường lao động (nhân dân không lao động) và cũng không có kết nối gì sâu sắc với xã hội.

Thời gian càng trôi, nhu cầu "cứu tâm" ngày càng cao.

Hơn nữa, tôi còn có một mỗi kinh sợ mơ hồ là vào tuổi ấy có biến cố rất lớn, có thể ảnh hưởng tới tính mạng, nếu không qua được thì là số phận đã định, qua được thì sẽ có thể sống khá dài đấy. Tôi sợ mình sẽ phải chịu sự đau đớn khôn xiết. Tôi không biết biến cố ấy là gì, chỉ đoán là có thể là một cơn đau tim kịch phát, dù cho tới lúc đấy, tim phổi cũng như ruột gan chưa phát hiện vấn đề gì lớn.

Tôi đã sống im lìm theo phong cách qua ngày đoạn tháng, cố gắng thoát khỏi sự quỷ ám và các cơn ác mộng. Nhân tiện, tôi cũng không theo tôn giáo hay thờ cúng mê tín gì.

Trong thời gian đó, tôi chỉ tập trung lập trình từ điển để giết thời gian, nhưng mọi chuyện chỉ ngày càng tệ đi: Mọi thứ từng thấy vui giờ không còn vui nữa. Chắc vì không có một ai đó bên cạnh nên tâm lý bị mất cân bằng nghiêm trọng. Tôi sẵn sàng trả 5 ngàn để thoát khỏi mớ bòng bong này!

Chỉ hi vọng một ngày nào đó kỳ tích sẽ xảy ra.

Sau đó tôi có gặp một người vào 2021. Người này rất trẻ, xinh như hoa như ngọc và tính tình trong sáng đáng yêu đúng kiểu "nắng đẹp miền nam". Về dung mạo, học vấn, tính cách, gia đình đều không có gì để chê. Nhưng tôi thấy hoàn cảnh của mình tệ quá. Vì thế, tôi đã làm một việc vô cùng mạo hiểm vào đầu 2022: Tôi đi làm.

Bi kịch bắt đầu từ đấy!

Vào đúng độ tuổi mà tôi linh cảm có biến cố cực lớn về sức khỏe xảy ra, tôi bị một cơn bạo bệnh và phải chịu nỗi đau đớn khôn xiết suốt 2 đêm vì dùng sai thuốc liên tục và có hệ thống. Tôi phải đi cấp cứu và Thượng Để đã tung đồng xu rồi. Suy nữa, tôi đã ra đi trên đống shit của chính mình.

Trong cơn đau đớn khôn xiết ấy, tôi đã nghĩ thà chết đi còn hơn. Sau này tôi không còn nhớ gì về nó nữa, cũng không còn sợ sự đau đớn khôn xiết nữa. Tôi đã nôn mửa như tận thế và không còn có thể đi đứng bình thường.

À, nhân tiện, tôi không biết là có thể gọi cấp cứu bất kỳ lúc nào. Tôi tưởng là cấp cứu sẽ theo giờ hành chính, suýt nữa thì đã vinh dự được chết trong giờ hành chính rồi.

Có lẽ là do đi làm. Trong một môi trường mà bệnh dịch "hơi lạ" hoành hành khắp nơi, đề kháng kém đi. Cộng thêm cơm hàng cháo chợ nữa, nên cơn bạo bệnh mới bùng phát. Nhưng cũng có thể là do ý trời. Đến tuổi ấy năm ấy chúng ta buộc phải thay đổi lối sống. Ai mà biết được.

Lúc đấy, do bản tính ẩm ương mà chuyện tình cảm cũng không đi đến đâu. Và tôi cũng không thực sự biết nên làm gì tiếp.

Giữa cơn bạo bệnh ấy, tôi còn trốn viện ra về vì tôi sợ truyền thuốc nhiều quá thì hỏng nội tạng mất. Đúng hay sai, sai hay đúng, tôi không thể biết được vì không thông minh đến mức đấy. Không ai thông minh đến mức đấy. Nhưng chắc chắn là, tôi không thực sự tin bệnh viện hay bác sỹ lắm.

Ngay sau khi tôi trốn viện, tôi trải qua một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, có một thế lực siêu nhiên nào đó dường như sửa chữa thân thể cho tôi, trong khi tôi ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, ý thức vẫn còn hoạt động. Toàn bộ thân thể như một cỗ máy được tái sinh lại toàn bộ, tôi còn cảm nhận được dòng máu nóng chảy tới chữa lành vết thương.

Đó là giấc mơ kỳ lạ vì ý thức vẫn còn hoạt động và tôi có thể thức dậy bất kỳ lúc nào nhưng tôi đã không làm thế, để xem mọi chuyện đi đến đâu.

Sau đó, trong giấc mơ, chính "tôi nào đó trong quá khứ" bảo tôi phải thôi ẩm ương đi và quay lại với người ấy, còn hướng dẫn tôi cách làm lành nữa. Tôi đã làm thế vào người hôm sau dù người còn run lẩy bẩy do thuốc hay do bệnh, mặc dù hoài nghi về mọi thứ xảy ra.

Lại nói về người ấy, thì đây đúng là mẫu người trong mộng của tôi. Vì là mẫu người trong mộng nên cơ bản là không có gì để chê. Chỉ mỗi tội, người này tính ẩm ương y chang tôi, lại kiêu kỳ nữa, nên cũng hơi sóng gió. Chủ yếu là tôi khá ẩm ương và do sức khỏe không ổn nên thường rơi vào trạng thái bật tắt liên tục, có lúc rất nhiệt tình mà lúc mệt thì tôi chỉ dưỡng sinh ở nhà như một cụ già có khi đã bước qua tuổi 80.

Với người trong mộng thì tôi không bị hội chứng sợ lập gia đình và phải chào hỏi vô số những người lạ mà mình chẳng biết là ai. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên và tôi đã lên chuyến tàu cuối cùng để "cứu tâm".

Nếu bạn bị hội chứng sợ lập gia đình thì tôi có lời khuyên:

- Hôn nhân chỉ là cuộc sống độc thân mở rộng

- Hãy lên chuyến tàu cuối cùng để "cứu tâm" nếu không thì hãy đi phát vãng

À, với những người mà tuổi đã hơi cứng, >= 35 tôi nghĩ thế, thì tôi thấy đa số toàn lấy người trẻ hơn mình khá nhiều. Nếu bạn lấy người "ở độ tuổi thích hợp", sẽ rất nhiều điều kiện ngặt nghèo được đặt ra.

Nhưng nếu độ chênh của tuổi cao, lại chẳng có điều kiện nào cụ thể. Miễn là cảm thấy vui vẻ thôi. Với bạn bè người quên, tôi vẫn khuyên là nên đổi phạm vi tìm kiếm, từ chênh < 10 tới chênh 10 trở lên. "Độ tuổi thích hợp" (chênh 2-6 tuổi) có thể là cạm bẫy. Có thể đúng với ai đó, nhưng nếu độ "ẩm" của bạn cao, bạn không thể làm thế.

Với những người trẻ, đẹp, kiêu kỳ, họ còn chẳng quan tâm tuổi của bạn, miễn là bạn cưng chiều họ thôi. Cưng chiều thì lại là một chiến lược khác, làm sao để không thua lỗ thì cần chiến lược đúng đắn, mà tôi sẽ nói trong một dịp khác nếu có thời gian.

Cảm giác lấy người trong mộng sẽ như thế nào? Nói cho dễ hiểu, bạn sẽ có "bình hoa di động" bên cạnh mỗi ngày, tha hồ bảo dưỡng mắt. Đôi mắt thật sự cần được bảo trì. Với lại tâm lý ổn định hơn hẳn trước, không còn có vụ bị lao dốc nữa. "Cứu tâm" chính là cứu tâm hồn mong manh yếu đuối dễ bị tổn thương vì ngoại cảnh. Sau đó, hãy sống cuộc sống độc thân mở rộng, thích gì thì làm nấy thôi. Nhưng cơ bản, giờ tôi là "người nghiêm túc", chỉ đi làm đều đều, cũng chẳng có nhu cầu mua sắm gì. Tôi chỉ lập trình, thỉnh thoảng đầu tư và sống điền viên. Tôi nghiệm ra mọi thứ đều là do ý chí của Thượng Đế, còn con người chỉ là con rối trong tay Thượng Đế. Một ngày nào đó, Quân Chủ sẽ xuất hiện, và chúng ta sẽ cùng các nghĩa sỹ cùng nhau xông lên trừ gian diệt nghịch.

Sunday, October 27, 2024

Business Model

 Ai cũng nói tích lũy tiền cho cuộc sống về hưu, không ai nói tích lũy kỹ năng cho cuộc sống về hưu.

- Ngạn ngữ nhân loại cổ -

Chào mọi người!

Nhiều người nghĩ mình có hay kiếm không đủ tiền để hạnh phúc, nhưng có ai nghĩ rằng, tiền và hạnh phúc không liên quan nhiều đến thế, cũng như, bạn chỉ cần đủ kỹ năng bạn mong muốn là có thể sống hạnh phúc rồi.

Cuộc sống về hưu hay về già là thế nào? Nếu thật sự chúng ta hết xí quách và lết không nổi nữa thì cũng không có gì hạnh phúc dù có tiền đi chăng nữa.

Ngay từ khi đi làm, chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều về cuộc sống sau khi về hưu, về nguồn tài chính, cứ như thế, mọi thứ sẽ đúng như chúng ta suy tính, và không có biến cố bất ngờ nào xảy ra trong cuộc đời.

Chúng ta cầu nguyện như thế!! Để không có biến cố gì lớn xảy ra, khiến thế giới sụp đổ trước mắt, phá sản, hay tâm hồn tan vỡ.

Nếu cuộc sống là con đường thẳng băng như chúng ta suy tính thì thật tuyệt vời và cũng thật nhàm chán.

Và cuộc sống hiếm khi như thế. Chúng ta bị cuốn trôi theo dòng đời. Ngay cả như tôi cũng đi làm mấy năm và chịu những cơn đau đầu không dễ chịu đi kèm với nó. Tài chính có thể ổn định, nhưng tinh thần không vui vẻ thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Nếu bạn không có lương hưu thì sao?

Nếu chúng ta bước vào thị trường lao động tương đối muộn, hay kinh doanh, buôn bán nhưng phá sản, thì chẳng hi vọng gì vào lương hưu cả.

Nhưng ngay cả người đi làm nhận lương hưu cũng không nhiều hi vọng lắm đâu, bởi vì tiền mất giá theo thời gian và sau mấy chục năm đi làm cũng thực sự "hết xí quách" rồi.

Cái mà chúng ta cần là cuộc sống vui vẻ, làm việc vừa sức, gặp người khác mỗi ngày. Để làm như thế, cái mà chúng ta cần không phải là tiền mà là một Business Model (mô hình kinh doanh) hợp lý.

Đó là cái mà chúng ta phải viết ra. Có lẽ có cả nghìn bước để có thể hoạt động, nhưng chúng ta sẽ bổ sung cho nó mỗi ngày, chẳng khác gì viết một cuốn tiểu thuyết. Chúng ta sẽ sống cuộc sống đầy phần khích.

Ai mà thèm quan tâm tới lương hưu chứ? Business Model chính là lương hưu, à, là cuộc sống của chúng ta.

Đó là kiểu cuộc sống mà chúng ta đã về hưu ngay từ hôm nay, vì có thể ngủ đến lúc nào tùy thích, và cũng có thể làm việc mà mình ý thích cho đến ngày ấy.

Nếu chúng ta có thể phát huy tất cả kỹ năng mà mình học được, kể từ khi trung tuổi tới khi về già thì thật là thư thái và không còn những cơn đau đầu về tiền bạc hay dậy sớm đi làm nữa.

Do đó, ai cũng cần có Business Model của riêng mình, kể cả học món gì đó ngon - độc - lạ và chiếm lấy một góc đường để bán hàng rong!

Kỹ năng cũng là lương hưu

Sunday, August 20, 2023

Phương pháp tìm công dụng thuốc, mô phỏng phác đồ chữa bệnh từ kiến thức cộng đồng

Thuốc, đặc biệt là thuốc tây là thứ phải thận trọng, vì đưa vào cơ thể quá nhiều thì sẽ bị tác dụng phụ, chữa bệnh này lại gây bệnh ở cơ quan khác. Phần lớn thuốc không chữa gốc mà chỉ chữa triệu chứng, và sẽ gây hại về lâu dài. Để tránh tình trạng phải chữa vòng quanh mọi cơ quan nội tạng, chúng ta thực sự cần tìm ra cách chữa trị hiệu quả, ít gây hại nhất. Nhưng nếu chỉ tra tên thuốc thì toàn ra trang quảng cáo công dụng thuốc, không phải là kinh nghiệm hay hiệu quả từ bệnh nhân thực tế. Có những bệnh rất khó chữa, ví dụ như trào ngược axit dạ dày, lý do không nằm ở dạ dày, mà nằm ở việc bị căng thẳng lâu dài trong công việc, cuộc sống, vv. Uống thuốc dạ dày nghĩa là thuốc ức chế dạ dày tiết axit, co bóp, ... về lâu dài, sẽ làm tổn thương chức năng dạ dày vĩnh viễn, cuối cùng thành bệnh dạ dày thật sự.

Hay người bị loãng xương, uống thật nhiều sữa, canxi, dẫn đến thừa canxi và cơ thể đào thải hết, làm bệnh loãng xương trầm trọng hơn. Trong lúc đó, lại cứ ngỡ là mình đang được cứu. Trường hợp như thế cũng nhiều vì não chúng ta khó nhận thức được những thứ cơ thể thật sự cần. Tất nhiên là loãng xương là do thiếu canxi, và phải ăn bữa ăn đủ canxi, một cách cân bằng, thì cơ thể mới hấp thụ được.

Nếu chúng ta có thể học được từ kiến thức của những người từng bị bệnh hay triệu chứng cụ thể nào, đã trải qua việc chữa trị lâu dài - và tất nhiên vì thế họ trở thành chuyên gia, thì thật tuyệt vời đúng không? Vì ngày từ đầu chúng ta biết được bệnh này có chữa được không, chữa thế nào là hiệu quả, chữa thế nào là "chữa lợn lành thành lợn què", tốn tiền vô ích, thậm chí tiền mất tật mang, mô phỏng quá trình chữa bệnh thế nào. Bất kỳ ai chữa trị lâu dài cũng đều là chuyên gia, đều có thể là thầy của ta!

Nhưng dù tra tên thuốc hay chứng bệnh thì thường ra các trang y tế, trang bán thuốc, thường chỉ là thông tin chung chung về cách chữa bệnh, hay công dụng của thuốc, không thấy chỗ nào nói về thay đổi lối sống để chữa bệnh.

Vì thế, chúng ta nên tìm tới các trang cộng đồng với người dùng thật. Trước tôi hay dùng webtretho nhưng trang này về sau cũng hơi thương mại hóa, quảng cáo thuốc nhiều, nên có một lần tôi chợt nhớ ra trang otofun.

Bạn có thể tra theo cú pháp: [vấn đề cần tra] otofun

Hoặc: [vấn đề cần tra] site:otofun.net

Sau đấy, bạn tự tổng hợp lại kiến thức cho mình là được. Lợi thế của việc có được kiến thức từ cộng đồng thật là bạn không tốn hàng đồng tiền mua những thuốc đắt tiền được quảng cáo trên ti vi, hay theo đuổi các lộ trình chữa trị tốn kém mà vẫn công cốc.

Thực tế về thuốc quảng cáo rầm rộ trên ti vi

Uống trà thảo dược chống viêm và dưỡng sinh

Một số loại trà để dưỡng sinh, chống viêm, cải thiện đường ruột = chống trầm cảm từ căn nguyên, ... Tôi tổng hợp ở đây để mọi người uống thử từng thứ xem thứ nào hợp, theo nguyên tắc 試行錯誤 = thử từng cái cho tới khi tìm thấy cái đúng. Trà hoa cúc La Mã thì có vẻ tốt đấy, vì nó tốt cho đường ruột, mà đường ruột là suối nguồn serotonin, chất mà nếu không được bơm lên não (do trục trặc đường tiêu hóa) sẽ gây ra trầm cảm. Lưu ý là cái gì uống quá nhiều, quá thường xuyên thì đều không tốt, trừ nước lọc. Nên chúng ta nên uống gián đoạn thôi, uống nước lọc vẫn là chính nhé.

Hoa cúc La Mã (chamomile)

Trà hoa cúc la mã (chamomile)

Giảm đau thắt dạ dày

Trong hoa cúc la mã có khả năng làm dịu tình trạng khó chịu của dạ dày do đặc tính kháng viêm hiệu quả. Vì thế. bạn hãy nhâm nhi 1-2 tách trà hoa cúc la mã vào buổi sáng và buổi tối để chống lại tình trạng đau thắt.

Giảm hội chứng ruột kích thích

Trà cúc la mã không những thơm ngon mà có thể giúp bạn làm giảm cảm giác buồn nôn, quặn ruột, đau bụng do virus gây ra.

Hỗ trợ giấc ngủ

Một trong những tác dụng phổ biến nhất của hoa cúc la mã nói chung và trà cúc la mã nói riếng chính là khả năng hỗ trợ giấc ngủ. Một tách trà hoa cúc vào buổi đêm sẽ giúp bạn có được giấc ngủ ngon.

Kiểm soát bệnh tiểu đường

Trà cúc la mã đã được chứng minh là có khả năng hỗ trợ tình trạng của bệnh nhân đái tháo đường khi sử dụng đều đặn hàng ngày. Các tinh chất trong sẽ hạn chế việc chỉ số đường huyết quá cao và ngăn ngừa biến chứng.

Tác dụng phụ của cúc la mã

Cúc la mã có thể gây ra một số tác dụng phụ như:

  • Gây cảm giác nóng trên mặt và mắt;
  • Buồn ngủ và nôn mửa khi dùng với liều lượng lớn;
  • Gây mẫn cảm.

Nguồn: https://hellobacsi.com/duoc-lieu/thao-duoc/cuc-la-ma/

Trà trái nhàu

Saturday, August 19, 2023

Trầm cảm có thể chữa khỏi không?

Đáp án là có, thậm chí ngay lập tức. Dưới đây là một số bài báo về chữa trầm cảm bằng xung điện mà tôi mới đọc gần đây. Ngày nay, dù vẫn chưa ai biết chính xác vì sao một số người bị trầm cảm, nhưng chúng ta có thể đoán thông qua trải nghiệm của bản thân. Tiếng Nhật "trầm cảm" (chữ hán: 沈感) được gọi là 鬱病 (utsubyou, uất bệnh), tức là bệnh uất ức, ví nó giống như cảm giác uất ức ở trong lòng. Có lẽ là do chất dẫn truyền thần kinh gọi là "serotonin" không được truyền từ đường ruột lên não, nên não không thể hoạt động được, khí sắc sẽ trầm buồn và sẽ không muốn làm gì.

Cách chữa chậm mà chắc? Dùng thuốc chống trầm cảm. Tuy nhiên, thuốc phải mất 2 tuần mới có tác dụng, chưa kể thời gian thử nghiệm để tìm thuốc phù hợp không gây tác dụng phụ quá kinh hãi nữa. Sau khoảng 1 tháng, bạn mới được cứu khỏi cơn trầm cảm. Thật đúng là, dùng nước xa mà cứu lửa gần. Nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Cách chữa nhanh hơn là dùng sốc điện, nhưng để tránh gãy xương thì phải gây mê toàn thân và sử dụng thuốc giãn cơ. Như thế cũng thật là phiền phức quá.

"Trong chuyên khoa tâm thần, sốc điện là phương pháp cuối cùng được áp dụng khi bệnh nhân dùng thuốc không còn hiệu quả. Ngoài ra, bệnh nhân trầm cảm từ chối ăn uống, trầm cảm có hành vi tự sát, hưng cảm tâm thần phân liệt... cũng được chỉ định sốc điện. Khi sốc điện, bác sĩ sẽ dùng thiết bị phóng dòng điện lên não bệnh nhân, mục đích là tạo cơn co giật xóa hết hoạt động tâm thần. Sau liệu trình, hoạt động tâm thần bình thường hoạt động trở lại, hoạt động tâm thần bệnh lý được xóa đi."

Nhưng điều tuyệt vời là, sau sốc điện thực sự là hết trầm cảm luôn. Con người dường như chỉ là một cỗ máy, chỉ cần "tắt đi khởi động lại" (reset) là mọi thứ lại như cũ. Tuy nhiên, đây là giải pháp cuối cùng khi dùng thuốc không được. Vì sốc điện thường gây mất trí nhớ tạm thời, thậm chí gây suy giảm trí nhớ lâu dài. Chữa được trầm cảm có khi sau này lại mất trí hay sa sút trí tuệ.

Bản thân các bác sỹ cũng không muốn dùng biện pháp này, vì như thế chứng tỏ họ kém và chẳng hiểu gì về bệnh. Ngoài ra, dùng tới sốc điện thì ngay cả bệnh nhân cũng tự mình thay bác sỹ chỉ định được, nên chẳng cần tới bác sỹ nữa.

Dùng thuốc để chữa trầm cảm thì sẽ như thế nào?

Tôi nghĩ cũng là một cơn đau đớn khôn xiết khác, vì phải chờ thuốc có tác dụng, mất ít nhất 2 tuần. Sau đó, sẽ phải duy trì khoảng 6 tháng, rồi sẽ phải giảm dần thuốc mỗi hai tuần một. Việc hủy thuốc đột ngột giữa chừng thường dẫn tới mất ngủ và tái phát trầm cảm, nên chắc chắn là dùng thuốc chống trầm cảm phải rất thận trọng. Nó cũng như các loại thuốc ngủ hay thuốc định thần, nếu dừng thuốc đột ngột sẽ không ngủ được nữa, nên phải giảm từ từ. Ví dụ đang uống 1 viên thì trong 2 tuần sẽ là 3/4 viên, 2 tuần nữa uống 1/2 viên, 2 tuần nữa 1/4 viên, nên sẽ mất 6 tuần để giảm thuốc.

Tổng cộng, có thể mất tới 9 tháng để điều trị 1 cơn trầm cảm. Trong thời gian đó, bạn sẽ bị tác dụng phụ của thuốc, như luôn cảm thấy khô khát, ngủ li bì, tăng cân, giảm cân, rối loạn chức năng .... Theo thời gian, cơ thể quen thuốc thì triệu chứng sẽ giảm đi. Chắc cuối cùng cũng sẽ êm dịu thôi.

Thuốc chống trầm cảm có vẻ có nhiều loại, loại phổ biến có lẽ là ức chế tái hấp thu serotonin, vì thiếu serotonin trong não là nguyên nhân hay là biểu hiện của bệnh trầm cảm. Bằng cách ức chế tái hấp thu serotonin, thuốc đảm bảo trong não có đủ serotonin để duy trì hoạt động dẫn truyền thần kinh.

Vì thế, cơ bản là dùng thuốc sẽ chữa được trầm cảm. Nhưng liệu có thể chữa một lần và khỏi mãi mãi không?

Bạn thân mến! Bệnh cảm cúm có thể chữa một lần và khỏi mãi mãi không? Bị gẫy xương thì có cách nào bó bột để sau này mãi mãi không gẫy xương nữa không?

Nếu theo nghĩa là mãi mãi không bị lại, thì nhân loại vẫn chưa chữa trị được bệnh nào cả. Cảm cúm thì có thể mất một vài tuần để phục hồi, những gãy xương thì có thể mất vài tháng, vài năm.

Chữa trầm cảm thì cơ bản là mất 2 tuần thử thuốc + 2 tuần để thuốc có tác dụng (ví dụ ức chế tái hấp thu serotonin để không bị thiếu serotonin) nếu mới chữa lần đầu, nên bạn sẽ phải chịu cảnh địa ngục trần gian trong khoảng 1 tháng, nếu đã có phương thuốc rồi thì chỉ 2 tuần thôi.

Nhưng rốt cuộc trầm cảm là như thế nào?

Chúng ta cũng hơi hoang mang khi biết rằng, khi sốc điện thì hoạt động trong não được "reset" (tắt đi khởi động lại), và trầm cảm cũng mất luôn. Như vậy, trầm cảm có lẽ cũng do lối suy nghĩ, kiểu suy nghĩ bế tắc không lối thoát đã dẫn con người vào mê lộ trầm cảm. Sau đấy, bạn tự lạc lối trong đấy. Bạn sẽ không thoát ra được, hoặc theo thời gian sẽ thoát ra được, nhưng sẽ rất lâu và bạn sẽ bị kiệt sức.

Trầm cảm là một mê lộ khó thoát ra

Friday, August 11, 2023

Ảo Mộng Cuối Cùng

Đi đến được Ảo Mộng Cuối Cùng sẽ như thế nào? Sau 3 năm mơ vô số giấc mơ và rất nhiều ác mộng, tôi lại mơ một giấc mơ khác. Tôi đang ở trên sân thượng một tòa nhà với một người giống như người yêu, ở đó có rất nhiều người, để tránh cảnh xô bồ tôi đi xuống căn phòng của mình. Chắc chắn là có một chốn dung thân sẽ thật tuyệt vời nhưng khi xuống thì thấy nhiều ma quỷ đi lại vật vờ vào trong nhà. Cửa thì không có khóa và không sao ngăn được chúng đi vào trong, tôi đi vào và đuổi chúng ra bằng cách lấy gậy phang vào phía sau đầu một tên, nhưng thấy không chết nên rút súng bắn. Vẫn không chết. Quá kinh hãi, tôi thức dậy. Sao lắm ma quỷ thế nhỉ? Chẳng phải căn phòng chính là tâm hồn, nghĩa là trong tâm hồn đã toàn ma quỷ hay sao? Thế giới này có thể là đã toàn ác quỷ lộng hành. Nhưng nghĩ lại, tôi chính là ác nhất, vì còn vác gậy đánh chúng và còn bắn chúng nữa. Nếu tưởng tượng là bọn "ma quỷ" này cũng nằm mơ, và thấy có người lấy gậy phang vào đầu từ đằng sau, rồi còn rút súng bắn, hẳn là bọn nó sợ chết khiếp. Trong mắt chúng, tôi mới là đại ác quỷ. Chứng tỏ, ai cũng nghĩ mình là người tốt, nhưng chắc gì đã đúng như thế? Quỷ và người, không biết ai ác hơn ai, không biết ai khổ hơn ai. Lẽ ra tôi cũng nên lấy súng bắn vào đầu mình, để xem mình có đúng là người không. Người cũng là quỷ, quỷ cũng là người, ai cũng sống trong nỗi kinh hãi rằng mình sẽ bị làm hại. Thật đúng là "vũ trụ hỗn đồng". Tôi luôn nghĩ mình là nạn nhân, nhưng tôi mới là kẻ ác nhất trong cơn ác mộng của mình. Cuối cùng tôi nhận ra là giấc mơ cũng là cuộc sống, cuộc sống cũng là giấc mơ, đây chính là chân lý trong Ảo Mộng Cuối Cùng. Bạn sẽ không còn sợ hãi nữa nếu dành phát đạn cuối cùng cho mình. Trong Ảo Mộng Cuối Cùng, bạn có thể dùng mọi vũ khí mà bạn muốn, làm mọi thứ bạn thấy cần thiết, trở thành bất kỳ ai mà bạn muốn, cuối cùng, nếu phá đảo thì tốt nếu không thì vẫn còn phát súng ân huệ ngay đấy. Nếu có thứ gì đó bạn nghĩ thuộc về bạn, dù bạn cũng không chắc lắm - vì rõ ràng ma quỷ đã tới đó trước, bạn chỉ có thể giành lại nó bằng bạo lực. Nơi linh thiêng đã ô uế chỉ có thể thanh tẩy bằng máu. Trong Ảo Mộng Cuối Cùng không còn thành công hay thất bại, không còn thước đo nào nữa. Bạn chỉ có thể thắng ma quỷ bằng cách trở nên "giống như quỷ". Bạn không vô ngã cũng không có bản ngã, bạn có thể làm bất kỳ điều gì bạn muốn tùy theo bạn đang cầm vũ khí gì trong tay. Miễn là dành phát đạn cuối cùng cho mình, bạn sẽ không còn sợ hãi nữa. Mơ nhiều không hẳn là bi kịch mà có thể là chìa khóa mở cánh cổng nào đó, có lẽ là để đi tới được Ảo Mộng Cuối Cùng. Vì thế, "bệnh" này có lẽ không thể chữa được. Thế mà tôi đã cố chữa nó trong suốt ba năm. Giấc mơ có thể là còn có một sứ mệnh gì đó nên làm mà tôi đã không làm, dù tôi không biết nó là gì. Tôi đã thật cố gắng để thành công kiểu thế tục dù không quá mặn mà, tất cả đều công cốc. Vì số phận không sắp đặt như thế. Thành công cũng chính là thất bại, và thất bại cũng chính là thành công. Đây là chân lý trong Ảo Mộng Cuối Cùng. Vì nếu bạn thành công, bạn cũng sẽ tự tẩy não rằng như thế là tốt, mà quên rằng, bạn phải trở thành con người mà bạn mong muốn và chơi game mà bạn thấy phấn khích. Nếu thành công và tự tẩy não, bạn có thể trở thành một kẻ vật vờ, cuối cùng lại hóa ra thất bại. Trong Ảo Mộng Cuối Cùng, thành công hay thất bại chỉ là khái niệm trừu tượng, giữa sống và chết chỉ là một ranh giới tượng trưng, đừng quá sợ hãi cái chết và đừng quá tôn sùng sự sống. Ảo Mộng Cuối Cùng đã cho thấy rằng không ai cần phải sợ hãi. Vì bạn có được sự tự do trong tâm hồn do bạn vừa không là ai vừa là chính bạn thông qua việc thực sự chơi game, còn thành công hay thất bại không còn quan trọng nữa. Nhưng để đến được Ảo Mộng Sau Cuối thì cần phải có chìa khóa. Chìa khóa đó là [chìa khóa của tôi].

§

Ảo Mộng Cuối Cùng có thể là do cái gọi là "rối loạn thần kinh thực vật" hay còn gọi là "bệnh giả vờ" gây ra. Thân thể bị một loạt triệu chứng nhưng khi khám thì lại không ra bất kỳ bệnh thực thể nào. Mọi chỉ số đều tốt, thứ cuối cùng mà bạn nghĩ đến là khoa tâm thần. Tuy nhiều nghĩa sỹ đã khám khoa này, nhưng rốt cuộc chỉ bị đờ đẫn hệ thần kinh đi, vì hệ thần kinh không thực sự bị tổn thương. Làm đờ hệ thần kinh thì có thể giảm bớt triệu chứng thân thể, nhưng khi thôi thuốc, mọi thứ lại trở lại. Thứ duy nhất cứu được ta, chỉ là dùng não hạn chế, đây là dạng "bệnh giả vờ", không thể dùng não được nữa. Là do thân thể đã nổi dậy chống lại sự độc tài của não. Não đã suy nghĩ quá nhiều - dù tích cực hay tiêu cực - làm thân thể suy kiệt không thể theo nổi. Đường ruột không còn bơm serotonin lên não nữa để hạn chế hoạt động của não, đồng thời phát ra rất nhiều triệu chứng để cảnh báo. Tôi còn nhớ vào năm 2018, sau 7 năm theo đuổi bao nhiêu mục tiêu và kiệt sức hoàn toàn, tôi đã trải qua một giấc mơ kỳ lạ sau khi ngủ thiếp đi sau bữa tối vì mệt mỏi. Một giấc mơ đẹp con người được sửa chữa, tái tạo toàn bộ, trở thành con người lý tưởng theo đúng mơ ước. Nhưng đấy không phải là mong muốn thực sự do não tạo ra, vì não chỉ muốn một thứ là tiền thôi thì phải. Sẽ thế nào nếu thức dậy với hình hài khác hẳn, liệu hàng xóm có nhận ra không? Liệu giấy tờ nhân thân có thay đổi không? Hay sẽ là người mới, nhân thân mới, và thế giới cũng thay đổi theo như thế con người mới đó đã tồn tại từ đầu, nên chẳng ai ngạc nhiên? Ở phần sau của giấc mơ tôi đứng trong nhà vệ sinh và ho với khạc nhổ rất nhiều. Có lẽ đây cũng là một phần của việc "tái tạo", phải khạc nhổ hết vi khuẩn trong người ra. Ai mà biết được, vì thời trẻ ở bển lạnh quá và có thời gian bị chứng ho trăm ngày cứ như lao phổi đến nơi nhưng chụp phổi vẫn đẹp, chỉ số máu vẫn cực chuẩn. Khoảng 2, 3 giờ sáng gì đó tôi tỉnh dậy, thì hóa ra tôi đã khạc nhổ ngay trong khi ngủ, mặt và gối đầy nước dãi. Khi soi gương vẫn thấy không khác gì và buột miệng nói rằng "Vậy cũng được". Trong nhà vệ sinh không có dấu vết khạc nhổ nên chắc chắn là đó chỉ là giấc mơ, và cũng đồng thời với thực tại là tôi đã khạc nhổ trên giường ngay trong lúc ngủ. Sau đó tôi rửa mặt và đi ngủ tiếp, trong lòng nghi hoặc thực sự mọi thứ là như thế nào. Không lẽ người đã mệt mỏi quá độ đến vậy? Mấy năm sau, tôi mới trải qua một giấc mơ tương tự nhưng còn kỳ bí hơn thế. Vào một ngày rằm vào năm 2023, tôi mới nhận ra rằng, giấc mơ chính là thứ mà thân thể tạo ra để ru ngủ não bộ, nhằm sửa chữa chính nó. Bên trong mỗi nghĩa sỹ đều có hai con người, hai nhân cách. Chúng mà đánh nhau thì các nghĩa sỹ sẽ lãnh đủ. Thân thể sẽ tạo ra một giấc mơ đẹp để não sẽ không tỉnh dậy giữa chừng và phá hỏng nó. Nếu tỉnh dậy quá sớm, chắc chắn không ai khạc nhổ trên giường. Nhưng hóa ra việc khạc nhổ là việc tốt nhất mà thân thể có thể làm để chống lại vi khuẩn và các chứng viêm từ cổ họng cho tới đường ruột. Các giấc mơ thường là do thân thể hay đường ruột tạo ra, để ru ngủ não và không bị can thiệp thô bạo vào quá trình bảo trì thân thể. Ngoài ra, thân thể có thể không bơm serotonin từ đường ruột lên não nữa, gây ra chứng trầm cảm. Não đơn giản là bị vô hiệu hóa, để tránh tổn hại thân thể vì nghĩ ra quá nhiều trò mà trò nào cũng gây tổn hại nguyên khí. Các nghĩa sỹ đã vui chơi quá nhiều, đến mức gần như là suy đồi, khiến cho thân thể có thể suy vong bất kỳ lúc nào. Cái gọi là ước mơ, lý tưởng, cũng chỉ là những trò đốt cháy sạch năng lượng mà bộ máy tiêu hóa phải vất vả lắm mới kiếm được. Thân thể sẽ suy kiệt và sẽ mơ rất nhiều. Nhưng cơ quan nội tạng, thậm chí cả hệ thần kinh, khi xét nghiệm mọi thứ vẫn bình thường, cho dù đi khám khoa thần kinh thì cũng gần như là chỉ chữa lợn lành thành lợn què. Cuối cùng, đành kết luận là "rối loạn thần kinh thực vật", một chứng mà y học bó tay hoàn toàn. Chứng này chỉ có thể chữa bằng sinh hoạt điều độ, bớt sử dụng não hay đúng hơn là mắt - não, tránh xa mạng xã hội, chịu khó vận động thân thể nhẹ nhàng sáng chiều, sống hòa mình trong thiên nhiên. Một lối sống thật vô cùng điều độ, từ bỏ gần như mọi mục tiêu, lý tưởng, ước mơ. Quả báo! Quả báo đã đến. Như người ta vẫn nói "Ước mơ của tôi là có thể sống tốt mà không cần một ước mơ". "Bệnh giả vờ" kiều này cứ như ma trơi, tuy không thực sự hại ta, nhưng cũng khiến ta sợ hãi, không biết có ma quái gì thực sự hay không. Đó chỉ là thân thể nổi dậy chống lại chế độ độc tài của não, vì không còn muốn quá độ đi theo con đường mà não đã chọn nữa. Con đường này sẽ đưa tất cả đi xuống hố. Nghĩa là chúng ta phải thay đổi. Thay đổi cả lối sống, lẫn mục tiêu. Nghỉ ngơi không làm gì không giải quyết được tận gốc vấn đề "bệnh giả vờ" này. Nếu chỉ là mệt mỏi thông thường, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ giải tỏa được. Đây là vấn đề nghiêm trọng đã ăn sâu vào trong tận ruột gan của chúng ta, không thể giải quyết chỉ bằng nghỉ ngơi, mà phải thay đổi cả não trạng. Nó đòi hỏi phải thay đổi cả nhận thức, để có thể bước sang một cảnh giới mới. Đó là cảnh giới gọi là "Ảo Mộng Cuối Cùng", tôi (hay đúng ra là "não của tôi") chỉ có thể suy đoán như thế.

Tham khảo: Các nghĩa sỹ đã gục ngã oanh liệt như thế nào?

Tuesday, August 8, 2023

Món súp tonjiru

Món này là một món ngon và dễ ăn nếu ai sống ở Nhật chắc cũng biết, nhưng nếu bạn không biết tiếng Nhật hay chưa từng đến Nhật, bạn cũng có thể làm món này ở nhà để sống vui vẻ. Món này cơ bản gồm có "ton" tức là thịt heo, ở đây dùng thịt ba chỉ heo thái mỏng, và "jiru", tức là "súp" làm từ tương miso.

Món này với món súp miso là nổi tiếng ở Nhật. Súp miso thì nấu từ đậu hủ và rong biển, thanh mát, dễ ăn còn món tonjiru thì nhiều năng lượng hơn.

Công thức và video các bạn có thể xem trên kurashiru nhé.

Cảm quang món súp tonjiru
Nguyên liệu:
Thịt ba rọi heo (thái mỏng) 100g
Ngưu bàng 1/3 cây => Nếu không có thay bằng củ sen tươi
Củ cải 50g
Cà rốt 50g
Hành boa-rô (naganegi) 1/2 cây
Thạch konyaku 1/2 cái
Nước nóng vừa đủ
Dầu mè 1 muỗng nhỏ
(A) Nước 500ml
(A) Hạt nêm 1 muỗng nhỏ
Tương miso 2 muỗng to
Tương miso thì có thể mua ở các cửa hàng Nhật hoặc mua trên mạng, Aeon hay Hachi Hachi có bán. Ngưu bàng khó kiếm thì thay bằng củ sen tươi, gọt vỏ rồi vót thành các lát mỏng. Thạch konyaku nếu không kiếm được thì bỏ qua.